Truyen30h.Net

Trans Shorfic There S A Demon In My Home And It S Here To Stay Ryeji

Yeji đuổi kịp Ryujin sau giờ học, bước chân điên cuồng của cô vang vọng trên hành lang rộng lớn. "Ryujin. Tớ cần nói với cậu vài điều."

Cả Ryujin và Jisu đều tò mò quay lại nhìn cô. Sau lưng cô, Chaeryeong đuổi theo với hơi thở hổn hển. "Cậu lại quên túi xách của mình, trời ơi ..." Cô ấy đỏ mặt khi Jisu cười với cô ấy. "Chào."

"Xin chào," Jisu nói, nụ cười của cô ấy lan ra.

Yeji phớt lờ họ. "Tớ cần nói với cậu vài thứ," cô lặp lại, nghiêng đầu về một chỗ trống trên hành lang, tránh xa những đôi tai tò mò. "Chúng ta có thể ...?"

"Cậu thật là làm quá," Ryujin nói, nhưng dù sao thì cũng đi theo cô, ra hiệu cho Jisu tiếp tục mà không có cô ấy. Chaeryeong nhìn Jisu như một con nai trong ánh đèn pha, như thể cô ấy không biết phải làm gì với bản thân. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào khác, Yeji sẽ thấy buồn cười.

"Hyunwoo đã nhận ra cậu," Yeji nói khi họ ở một mình.

"Okay?" Ryujin liếc nhìn cô, sau đó mắt cô ấy mở to khi hiểu ra, và cô ấy tái mặt. "Ồ."

"May mắn cho cậu là giáo sư Kang đã không," Yeji nói. "Nhưng chúng ta sẽ làm gì?"

"Chúng ta?" Ryujin chớp mắt với cô.

"Có lẽ tớ sẽ bị đuổi học hoặc gì đó, vì đã giúp đỡ cậu," Yeji nhắc nhở cô ấy.

"Ồ." Ryujin nhìn sang chỗ khác. "Ừ. Cậu nói đúng. Tớ xin lỗi."

"Dù sao thì tớ cũng đã làm vậy." Yeji lắc đầu. "Điều đó không quan trọng. Chúng ta cần tìm hiểu -"

"Vậy," giọng nói thì thầm của Hyunwoo. "Một thú nô của giáo sư, phải không?"

Ryujin bước tới, đặt một tay lên cẳng tay của Yeji. "Cậu đang cần gì sao, Hyunwoo?"

"Cả thời gian qua, đó là cậu," anh ta chế nhạo. "Tớ nên đoán ra chứ."

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Ryujin nói, giọng đầy khó chịu.

Yeji im lặng quan sát. Cô không phải là một người giỏi nói dối, chưa bao giờ là vậy, và Ryujin rất giỏi trong việc giả vờ không biết gì cả một cách ngạc nhiên; cô không biết Ryujin đang nghĩ gì, nhưng cô cầu mong vậy là đủ.

"Chuyển đổi hình dạng sớm?" Anh ta bước lại gần, hai tay đan lại sau lưng một cách vui vẻ, dừng lại cách họ vài bước chân. Thật là một hình ảnh rất tự mãn. "Điều đó có thể khiến cậu bị đuổi học, cậu biết đấy."

"Nói rõ ra đi hoặc đừng nói chuyện với chúng tớ nữa," Ryujin nói một cách thiếu kiên nhẫn.

Yeji có cảm giác rất tồi tệ về điều này. Tóc gáy cô dựng đứng khi Hyunwoo thả lỏng. Tay vẫn để sau lưng. Yeji nheo mắt.

Lần thứ hai cậu nghĩ rằng ai đó có thể dùng phép với cậu ...

"Vậy thì tớ sẽ nói thẳng ra. Hình dạng thú của cậu y như con mèo hoang mà mà tớ đã thấy đi loanh quanh ký túc xá vài tuần trước. Làm sao mà cậu có hình dạng thú khi mà chúng ta chưa ai bắt đầu học cách hóa thú? "

Kêu gọi phép thuật.

Ryujin đảo mắt một cách phô trương. "Hello? Cậu có biết trong khuôn viên này có bao nhiêu con mèo hoang không? Cậu có biết ở học viện phù thủy có bao nhiêu con mèo đen phổ biến không?"

Môi Hyunwoo cong lên một cách khó hiểu. "Chính là cậu. Tớ biết là như vậy. Còn lý do gì để Hwang bảo vệ cậu đến thế?"

Nhắc lại câu thần chú.

"Hello?" Ryujin nói lại. "Cậu có biết gì về chúng tớ không? Cậu ấy ghét tớ gần chết. Cả hai chúng tớ đều ghét nhau. Cậu có ngốc không?"

Yeji chớp mắt, gần như mất tập trung. "Tớ không ghét cậu," cô thì thầm để chỉ có Ryujin mới có thể nghe thấy. "Ý tớ là, tớ đã từng, nhưng ..."

"Yeji, cậu không giúp được gì đâu," Ryujin nghiến răng lẩm bẩm. Đối với Hyunwoo, cô nói, "Yeji bảo vệ những thứ không có khả năng phản kháng vì đó chính là con người cậu ấy. Mà bất cứ ai cũng sẽ như vậy khi nhìn thấy cách cậu đối xử với động vật."

"Và điều gì sẽ xảy ra nếu tớ đến gặp Giáo sư Kang và nói với cô -"

"Chắc chắn, cậu có thể." Ryujin nhún vai, bla bla. "Nhưng ai sẽ tin cậu?"

Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán Yeji khi cố gắng nắm giữ phép thuật.

Hyunwoo bực bội rít lên, nhưng Ryujin nói đúng. Anh ấy không có bất kỳ bằng chứng nào cho lời nói của mình, và khó mà tìm được một giáo sư sẵn sàng đặt niềm tin vào lời nói của Hyunwoo.

Ryujin cười toe toét. "Cậu biết đấy, hình dạng động vật của cậu thực sự phù hợp với cậu. Nó là gì nhỉ - một con rắn, phải không?"

Nhanh như chớp, tay Hyunwoo bắn ra từ phía sau lưng, chém không khí bằng lòng bàn tay thành một loạt phép thuật quá nhanh để Yeji có thể theo kịp. "Đồ khốn," anh ta gầm gừ.

Khi họ làm phép ...

Phép thuật của Hyunwoo hướng về phía đầu của Ryujin, một màu xanh lục bảo chói mắt. Yeji đẩy Ryujin ra sau lưng theo bản năng.

Đẩy lòng bàn tay của cậu ra ngoài.

Phép thuật lướt khỏi lòng bàn tay cô, bật lại và đập thẳng vào cằm Hyunwoo, khiến anh ta ngã xuống đất.

"Nhắm mục tiêu hay lắm," Ryujin nói, nhìn qua vai cô, trong khi Yeji nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình, sững sờ.

"Tớ thực sự chưa bao giờ đánh ai đó bằng phép đánh lạc hướng trước đây," cô nói trong kinh ngạc. "Anh ta đã cố gắng để đánh cậu bằng gì vậy?"

"Nó trông giống như một phép thuật làm phóng to— yep," Ryujin vui vẻ nói, rút ​​điện thoại ra và chụp một bức ảnh. "Nhìn kìa, cằm của anh ấy bắt đầu sưng lên rồi."

Hyunwoo cố gắng nói điều gì đó, khuôn mặt anh ấy gần như tím tái vì giận dữ, nhưng chiếc cằm giờ đã gần bằng nửa đầu, khóa chặt hàm của anh ấy lại, cản trở việc nói của anh ấy.

"Cậu nên đi kiểm tra, nó trông không được ổn lắm," Ryujin nói với anh ta, giọng cô ấy mang sự lo lắng giả tạo.

"Thôi nào, Yeji."

Yeji để cho mình bị kéo đi giữa những tiếng động khó hiểu Hyunwoo bật ra khi anh ấy dùng tay ôm chặt lấy chiếc cằm kỳ cục của mình. Ryujin nhìn lại cô ấy.

"Tớ không nghĩ rằng cậu ta sẽ làm phiền chúng ta lần nữa. Không phải trong khi tớ có bức ảnh này như một lời nhắc nhở rằng câu thần chú của chính cậu ta đã phản tác dụng. Nhân tiện, câu thần chú hay đó."

"Đó là vì những gì cậu đã dạy tớ," Yeji thừa nhận. "Cậu ... thực sự giỏi trong các thần chú chiến đấu."

Ryujin cười toe toét. "Tớ biết."

Yeji thở dài. "Cậu giỏi tất cả mọi thứ và cậu có một cái tôi to bằng cái cằm của Hyunwoo. Thật khó chịu."

Ryujin khịt mũi. "Xin đừng so sánh bất cứ điều gì của tớ với cái cằm của Hyunwoo. Và tớ không giỏi mọi thứ, cậu biết đấy. Có một điều tớ không thể làm."

"Một," Yeji lẩm bẩm. "Nếu cậu đang nói về rắc rối trong việc thay đổi hình dạng, cậu đã sửa nó."

"Không phải điều đó." Ryujin tránh ánh mắt của cô. "Tớ, ừm, vẫn chưa thể đưa tia chớp vào chai."

Yeji nhìn cô ấy chằm chằm. "Không phải bài tập của chúng ta đến hạn ..."

"—Hai ngày, tớ biết," Ryujin nói, có vẻ bực bội. Cô ấy đưa tay vuốt tóc. "Tớ chỉ ... thật khó cho tớ."

"Tớ sẽ giúp cậu," Yeji nói.

Ryujin nhìn cô.

"Nếu cậu muốn," cô nói nhanh.

Ryujin chậm rãi gật đầu. "Được chứ." Có một nụ cười trộm trên khuôn mặt cô ấy, kiểu làm mắt cô ấy sáng rỡ và lúm đồng tiền hiện trên má cô ấy. Cảm giác kỳ lạ trở lại trong lồng ngực của Yeji, ấm áp và không thể xác định được.

"Thật may mắn cho cậu, tớ nghĩ rằng tối nay sẽ có một cơn bão", cô nói nhẹ nhàng, cố gắng phớt lờ bất cứ điều gì cô đang cảm thấy. "Gặp tớ ở tháp phía tây lúc mười giờ với chiếc lọ thủy tinh của cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net