Truyen30h.Net

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 52: Linh hồn bạn lữ

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy

Chạng vạng tối 6 giờ rưỡi vào tháng mười ở Fox, ánh sáng dùng tốc độ nhanh nhất rút khỏi bầu trời yếu ớt. Màn sương chiều ám trầm tới nhanh, tràn ra từ sâu trong khu rừng tối, rất nhanh đem nhà Cullen như một hòn đảo hoang.

Catherine ngồi trên xích đu ngoài bãi đất trống, ngón tay ma sát lên những đường khắc hoa văn trên lan can ghế, mắt nhìn giày của mình. Có một vài vết bẩn trên đó, màu nâu đậm của bột cà phê, màu vàng nâu của bùn đất, màu xanh sẫm là chất lỏng của cây dương xỉ sau khi bị đạp nát.

Cô tự độc thoại những việc từ sau khi ra khỏi nhà toàn bộ nói ra, cực kỳ logic và rõ ràng, nội dung chạm đến Volturi thì nội dung chủ yếu là cô trần thuật, nhưng tương phản với trước đó, những việc với Caius loại cực kỳ mơ hồ và bừa bãi.

Tất cả, bọn họ ngay từ đầu là đồng tình sau đó đột ngột chuyển thành kinh dị như thấy quỷ.

Ngay cả Rosalie và Jasper luôn cao lạnh cũng đều trợn to mắt nhìn, ánh mắt nhanh làm Catherine cảm giác mình có đột nhiên có thêm một con mắt hoặc trên đầu mọc ra sừng thú hay không.

Esme ngồi bên người cô, ánh mắt nhìn Catherine vô cùng phức tạp, tựa như nhìn thấy một người đang đi về phía hủy diệt nhưng ai cũng bất lực. Bà muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại lắc đầu nuốt lại.

Alice đại khái là người thay đổi rõ ràng nhất, khuôn mặt luôn vui vẻ thoải mái sau khi nghe Edward nói sơ lược về chuyện Caius đối xử với Catherine, những điều đó bốc hơi không thấy bóng dáng tăm hơi. Đó là một biểu cảm rất trống rỗng, như một con búp bê bị rút đi sinh khí.

Carlisle đứng sau lưng Esme, đưa tay khoác lên trên bờ vai vợ, nhìn Catherine nói: "Cho nên, kỳ thật đến bây giờ cháu còn không biết rõ là ai chuyển đổi cháu, phải không ?"

Catherine lắc đầu một cái, "Tôi nghĩ ... Có thể là... Có thể là Landen."

Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên cô gặp Caius ở thư viện Florence, hắn thiếu chút nữa cắn chết mình, lúc đó hắn để lại một câu không có lời giải. Bây giờ nhớ lại, người cuối cùng cô nhìn thấy trước khi bị chuyển biến là Landen, như vậy rất có thể khi mình sắp chết Landen đã không thể không đem mình chuyển biến thành ma cà rồng.

Thế nhưng, Edward đã thấy được suy nghĩ của mình, vậy nên rõ bản thân không phải là gián điệp do Volturi cử tới, tại sao anh ta lại tỏ ra như một người mới vừa leo từ quan tài ra ngồi dưới đất suy nghĩ về cuộc sống.

Việc cô trải quá rất hư cấu sao? Nếu không phải đêm nay nói chuyện về việc này, không chừng ngày mai cô sẽ viết ra một quyển sách về cuộc phiêu lưu này chấn kinh cả Hollywood quá.

Edward nhịn không được giật giật khóe miệng, cặp mắt xinh đẹp trợn trắng lên do dự, ánh mắt nhìn Catherine có chút vặn vẹo: "Cô căn bản không biết mình chọc tới người nào."

"Tôi biết." Catherine nghiến răng nghiến lợi, "Nếu như tôi không trốn từ Italy đến đây thì đã sớm bị nghiền xương thành tro ."

"Vậy cũng không chắc." Emmett đột nhiên âm quái gở nói. Giọng anh ta tương đối trầm và thô hơi so với những phái nam khác nhà Cullen, nhưng cũng không thể phủ nhận được thanh âm này rất nam tính mị lực, không nói giờ phút này anh ta cố ý đem tiếng ép thấp xuống, nghe tựa như muốn đang đùa giỡn và chế nhạo ai đó.

Đối đầu với ánh mắt mang theo giận tái đi của Catherine, Emmett điều chỉnh tư thế, làm anh ta nhìn càng thêm nghiêm túc, tay phải ôm Rosalie thật chặt, như đang bảo vệ cô khỏi một sự uy hiếp nguy hiểm không thể nhìn thấy: "Cô trốn từ Volturi tới đây, cô cảm thấy mình là đào phạm à?"

"Anh muốn nói cái gì?" Catherine cảnh giác tránh khỏi chính diện trả lời vấn đề này. Emmet nhún nhún vai: "Dù sao tôi chưa từng thấy qua một đào phạm từ Volturi có được ưu đãi như vậy."

"Heidy nói bởi vì năng lực của tôi rất đặc biệt." Catherine vô ý thức thốt ra, "Aro cũng nói như vậy. Chẳng lẽ bọn họ đối với có ma cà rồng năng lực đặc thù không có ưu đãi giống nhau sao?"

Lời này không phải là giả. Aro rất ít khi tự mình tham gia vào một hành động xét xử của Volturi, trừ khi trong đội hình của đối phương có ma cà rồng làm ông ta hứng thú. Sau khi đem ma cà rồng này mang này về Volturi, ông ta tuyên bố ma cà rồng này đã rất mãnh liệt , rồi đem người kia thu vào dưới trướng.

Việc thu thập các ma cà rồng có năng lực khác nhau cũng giống như vinh quang hoàng quyền của Volturi làm ông ta cực kỳ chấp nhất, Alice và Edward đã từng nằm trong người được ông ta nhắm tới. Hiện tại có được một người là Catherine có năng lực nhìn thấy và lẩn tránh tử vong, Aro tuyệt đối không thể từ bỏ cô, đây là khẳng định.

Nhưng Carlisle cũng hiểu, những điều này không đủ giúp Catherine bình yên vô sự ở trong Volturi lâu như vậy, đồng thời đạt được ưu đãi như vậy. Nguyên nhân chân chính là Caius. Bằng không, lấy sự hiểu rõ về Volturi của Carlile, nếu không hiện tại Catherine đã sớm trở thành thủ vệ của Volturi, căn bản không cỏ có cơ hội thoát đi.

Đây không phải việc mà năng lực đặc biệt có thể giải thích được, Catherine cho rằng vì cô vốn dĩ không hiểu rõ Volturi cũng không hiểu rõ Caius.

Nhưng Carlisle biết.

Chẳng qua, nguyên nhân này Carlisle chưa nghĩ phải giải thích làm sao cùng Catherine. Nói thẳng thì vấn đề rất đơn giản, nhưng bởi vì đối phương là Caius, cho nên lý do bình thường cũng trở nên khó tin. Huống chi nói thật, Carlisle cũng không chắc suy luận này có đúng hay không. Vì điều này nghe thật khó tin.

"Carlisle." Edward đau đầu nhìn vị bác sĩ, ánh mắt tựa như một thiếu niên gặp vấn đề khó giải quyết đang tìm gia trưởng xin sự giúp đỡ. Dù sao, lúc anh bị chuyển biến cũng mới mười bảy tuổi, là một thiếu niên mà thôi.

"Có phải hay không là chúng ta đã nghĩ sai rồi?" Rốt cuộc, Bella vẫn luôn trầm mặc nói một câu an ủi Catherine. Ánh mắt của cô cũng rất khẩn trương, cố gắng làm bản thân không quá dị thường: "Bọn họ...Và chúng ta."

Bella không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cau mày, nhắm mắt lại, mím chặt bờ môi lắc đầu, sau đó lại nhìn Edward: "Bọn họ và chúng ta không có khả năng giống nhau?"

"Cho dù không giống, đối với chuyện này buộc phải giống."Edward nắm chặt lại bờ vai cô, lông mi dày run rẩy kịch liệt, ánh mắt rơi vào thần sắc rất khẩn trương của Catherine " Cho dù là Volturi cũng không có cách nào thoát khỏi điều này...Có lẽ Catherine càng hi vọng được nghe nó được gọi là nguyền rủa."

"Nét mặt của anh nói cho tôi đây tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, anh có thể tùy ý dùng một từ ác độc nhất mà anh có thể hình dung được, không có vấn đề gì đâu."

Nói xong, Catherine nhìn thấy nét mặt của anh ta lại một lần nữa thay đổi. Cô hiện tại cảm thấy Edward đang dựa vào lực khống chế cực mạnh của mình để diễn phim, nhưng cũng chỉ thể là một bộ phim kinh dị, mang vì nét mặt anh ta không ngoại lệ mang theo một loại sợ hãi vặn vẹo.

Nghe được Catherine trả lời, Edward phát ra một tiếng cười ngắn ngủi sắc nhọn, làm người nghe không thể thả lòng mà chỉ làm người ta cảm thấy càng thêm buồn nôn.

Trên thực tế không chỉ Edward, Catherine cảm giác ánh mắt của tất cả bọn họ nhìn mình càng ngày càng quỷ dị, nhất là Alice, nét mặt của cô nhìn tựa như nhận một sự đả kích thật lớn hình thành tinh thần không bình thường. Hai con ngươi rụt lại nhìn Catherine, như hai viên ngọc sáng đã bị mất đi linh khí, giống như muốn đem cô nhìn thấu.

Không biết vì sao, thái độ này của Alice ngược lại rất tương tự với ý nghĩa truyền thống của ma cà rồng, mang theo một loại u ám kinh khủng như vậy. Jasper nắm thật chặt tay cô ấy, nhanh chóng đem tâm trạng cô ổn định lại.

"Làm ơn! Mọi người có thể nói chút gì không? ! Cái gì cũng được, đừng nhìn tôi như vậy được hay không?" Catherine thực sự không chịu nổi sự chú ý quỷ dị của bọn họ như vậy, loại cảm giác này so với bị các học trung trung học Fox vây xem còn đáng sợ hơn gấp một trăm một ngàn lần.

"Chị muốn nghe mọi người nói gì bây giờ." Alice rốt cục khôi phục một sức sống, lúc nói câu này hạ gót chân xuống một chút, chỉ tiếc việc cô ấy cố gắng giả vờ hoạt bát càng thêm kỳ lạ hơn.

Điều này có chút mê mang.... Trong lòng Catherine cực kỳ u ám oán thầm trong lòng, nếu như tôi muốn biết kết quả sổ số hạng nhất cô sẽ nói cho tôi biết chứ?

"Carlisle, mọi người làm sao vậy?" Catherine từ bỏ việc cạy miệng Edward và Alice, quay người ngửa đầu nhìn Carlisle, " Tôi biết ngay từ đầu không nói chuyện của tôi và Volturi với mọi người là không đúng, nhưng chẳng qua do tôi thấy điều này không quan trọng, tôi cũng không lừa mọi người. Tôi hiểu mọi người đang khó xử, sau khi góp đủ tiền tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi đây...Tôi đảm bảo."

"Không quan trọng." Edward lẩm bẩm lặp lại, Bella nhấc bả vai cúi đầu lắc đầu.

Hai vợ chồng này vốn dĩ một xướng một họa... Còn có hai vợ chồng kia, còn có... A! ! ! Nơi này tất cả đều là vợ chồng!

Carlisle vẫn ôn hòa như cũ, chỉ là khác với quá khứ, bên trong trộn lẫn với lo lắng hết sức rõ rằng: "Kaissy, không có ai muốn cháu rời đi, cháu có thể nán lại ở đây, bất cứ lúc nào mà cháu muốn, chúng tôi đều rất hoan nghênh. Chúng tôi chỉ cảm thấy, tình huống thật có chút không giống với hình dung của cháu lắm."

"Không giống nhau lắm?" Catherine nghiêng đầu nhìn những người khác đang cử hành " Đại hội biểu cảm kinh dị", cảm thấy Carlisle dùng từ quá mức che giấu, "Tại sao lại không giống nhau."

"Ví dụ như cháu hiểu lầm khá nhiều với khái niệm đào phạm của Volturi." Emmett như cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

Lần này Rosalie không tiếp tục ngăn cản người bảo vệ của cô nàng lại, mà dùng một loại cảm xúc không rõ ràng theo giọng nói âm u hoa lệ:

"Bọn chúng sẽ để Jane trừng phạt tội phạm, để cô sống không bằng chết. Bọn chúng sẽ chặt đứt tất cả nguồn lương thực, đưa cô đá vào phòng tối dưới Cung điện Pretorio. Bọn chúng khi tội phạm cố gắng chạy trốn sẽ đem cô bắt lại, Felix sẽ đè bờ vai cô lại, Demetri và Alec sẽ nắm hai tay cô lại, sau đó Caius không một chút do dự sẽ giật đầu cô xuống, nhóm lên một ngọn lửa, đem cô đốt thành tro bụi."

"Đây mới là tội phạm!" Rosalie nghe tựa hồ có chút tức giận.

Catherine sửng sốt một hồi lâu: "Cái này nghe giống tương lai của tôi." Rosalie cắn răng nghiến lợi đối Catherine lộ ra ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc.

"Không, chị sẽ không bị đối xử như thế, em đảm bảo." Alice nhẹ nhàng nói, ngữ khí của cô bi thương đến Catherine cảm thấy cô ấy là đang an ủi mình.

"Cho nên mọi người muốn nói, những điều kia sẽ không xảy ra trên người tôi, vì vậy tôi không phải là tội phạm bình thường phải không?" Catherine trầm mặc một hồi sau nói. Rosalie liếc mắt, nhìn như Catherine còn có thể cứu được.

"Bọn họ lại đem cô đối đãi như người một nhà." Edward dường như thốt ra câu này từ sâu trong cổ họng.

Catherine mê mang nhìn bọn họ, tựa như đang suy tư tại sao nói chuyện với mình với một dáng vẻ đau khổ như vậy, cho dù cô có thể cảm nhận được oán niệm này không hướng tới mình. Sau đó cô liền ý thức được bọn họ đang dùng giọng cứng rắn này để ép cô thừa nhận và tin tưởng một vài thứ, một thứ mà chính bọn họ cũng không quá tin tưởng.

"Mọi người đến cùng muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng đi." Catherine dứt khoát đem cả người đều dựa vào trong dây xích đu, " Dù sao tôi vừa cảm giác khác biệt chủng tộc cũng có thể vượt qua, còn có cái gì là không bước qua được ."

Đồng tình trong mắt Esme gần như sắp đem cô bao phủ.

"Chúng tôi nghĩ, có lẽ do liên hệ đặc thù giữa cháu và Caius." Carlisle uyển chuyển nói. Catherine nghiêng đầu, tựa hồ đối với cái này không quá bài xích, "Có lẽ vậy, chính anh ta cũng đã nói như vậy."

"Anh ta đã nói gì với cháu?" Esme vội vàng hỏi.

"Anh ấy..." Catherine hé miệng liền kẹp lại, nhanh chóng nhớ lại chuyện lúc trước, nhưng cũng không thể dùng một câu để khái quát toàn bộ, đành phải nói, "Anh ấy đại khái cần một chú cún dẫn đường...Ừm..."

Catherine tựa hồ rất xoắn xuýt nên dùng từ nào đến thay cho mình, nắm cổ tay nửa ngày cũng không thể đem từ chọn ra, Edward liền cứng rắn quyết định thay cô: "Bạn đời!"

"Anh nói cái gì? !" Cả người Catherine chấn động, nếu như không phải Esme ngăn lại, cô đoán có thể đã kép đứt dây xích đu ngồi dưới đất rồi. Edward âm trầm cười, giống như đã sớm biết cô sẽ phản ứng như vậy.

Tên khốn đáng chết này, cố ý trả thù cho người nhà! Catherine nhìn anh chằm chằm bắt đầu mài răng, hận không thể nhào tới cắn chết anh.

Cô quyết định, cho dù Edward đang trả thù cô hay chỉ là đùa giỡn ác ý, cô cũng muốn nguyền rủa cái tên này...

Ma cà rồng được xem như sinh vật đã chết nhỉ? Sinh vật đã chết còn dám đùa giỡn pháp y, cô nguyền rủa anh ta vĩnh viễn sinh hoạt X không hài hòa!

Mặt Edward bắt đầu vặn vẹo, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Catherine.

"Con quá trực tiếp Edward." Carlisle có chút nhăn mày khiển trách.

Quả nhiên Carlisle là người chững trạc đáng tin cậy nhất. Catherine quay mặt qua chỗ khác không nhìn Edward, nhưng khi đến một nửa, cô đột nhiên cảm giác được lời nói của Carlisle giống như hơi lạ.

"Carlisle chú nói cái gì? !" Giọng Catherine bắt đầu thay đổi nghiêm trọng. Nếu như nói Edward có lý do trả thù cô vì ôn lại chuyên ngành pháp y, nhưng Carlisle lại không có bất kỳ lý do gì để nói như vậy.

Trừ khi... Đây là sự thật.

Esme cầm thật chặt tay cô, như muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên nói cái gì mới tốt. Carlisle thở dài, đôi mắt vàng ấm áp ưu buồn nhìn Catherine chăm chú: "Trước mắt xem ra, cháu là ...Ừ, khả năng lớn nhất là bạn đời của Caius."

Bạn đời? ! Cái từ này có thể dùng dễ dàng như vậy hả?Bọn họ có phải đang hiểu lầm với từ này hay không?

"Mọi người có phải hay không điên rồi... Hoặc chính là tôi điên rồi..." Catherine cuộn tròn hai tay lại tự lẩm bẩm, đem bản thân càng chặt dán vào lưng ghế, như song sắt yếu ớt kia có thể làm cô không bị mất khống chế vọt tới thác nước để tỉnh táo lại.

"Tôi nghĩ nhanh nổi điên hẳn không phải là cô hoặc là chúng tôi." Emmett không biết nghĩ tới chuyện gì thú vị, bắt đầy hưng phấn lên kỳ lạ, thậm chí còn nín cười, "Nhanh nổi điên hẳn là tên khốn ma cà rồng mấy ngàn năm kia mới đúng, cảm giác mấy đi bạn đời của mình, đủ để bức điên bất kỳ ma cà rồng nào."

"Mọi người đến cùng từ nơi nào có được cái kết luận kinh dị này?! Đây là gì? Việc kinh khủng làm nóng người trước Halloween sao?" Catherine bị nụ cười của anh ta làm da gà dựng hết lên, rất may là điều kiện sinh lý của ma cà rồng không cho phép hiện tượng này của con người xuất hiện, " Tôi đầu hàng được không, mọi người thật sự đang dọa tôi, rất thành công! Chúng ta có thể nghiêm túc thảo luận cái đề tài này không ?"

Nói xong, Catherine đột nhiên lại nhớ tới cái gì lớn tiếng nói bổ sung: "Tôi đã biết, căn bản không phải cái ... Loại quan hệ đó, cũng là bởi vì thể chất đặc biệt của tôi, anh ta chỉ có thể cảm nhận được tôi, cho nên mới...mới có thể..."

Catherine im miệng , làm sao có loại cảm giác càng tô càng đen...

"Cháu không hiểu rõ Caius. Kaissy, anh ta sẽ không dưới tình huống đó liều chết đi cứu bất kỳ kẻ nào, trừ bạn đời của anh ta. Bởi vì người càng quan trọng hơn so với tính mạng anh ta, cho dù như thế nào anh ta cũng không thể buông tay." Carlisle lắc đầu, phủ nhận giả thiết của Catherine "Huống hồ Caius không phải là Aro, khả năng anh ta làm vậy chỉ có khả năng, cháu là bạn đời của anh ta."

" Bạn đời của ma cà rồng không tùy duyên giống như con người, đó là một loại tình yêu định mệnh đã được định đoạt." Esme cau mày nói những lời này, dường như bà rất không đành lòng nói những lời này với Catherine.

"Cách giết chết một ma cà rồng trực tiếp nhất là dùng lửa, còn phương thức tàn nhẫn nhất chính là giết chết bạn đời của người đó. Điều này làm ma cà rồng đó càng khó chịu hơn so với cái chết."

" Nghe thật giống như truyền thuyết phong cách Gothic lãng mạn đáng sợ." Hai mắt Catherine vô thần, bàn tay trắng nõn nắm lấy ống quần lại buông ra, lại bắt lấy lại buông ra.

"Lúc cô nói đối phương là một trong ba vị đứng đầu của Volturi" Edward tương đối không có hảo ý, "Kia xác thực rất khủng bố."

"Loại cảm tình này không có lý do, không có Logic, chỉ có khát vọng điên cuồng không bao giờ thay đổi." Alice nhìn Jasper, sau đó thở dài một hơi, " Chị sẽ không thay đổi được nó, không một ai có thể thay đổi được."

Cho nên nói... Trước đó luôn cảm giác Caius đối xử rất đặc biệt với mình không phải là ảo giác? Thế nhưng, kết luận này thật sự là... Nếu như biến thành người khác Catherine có lẽ sẽ tin tưởng. Dù sao mỗi ngày người nhà Cullen tú ân ái không coi ai ra gì làm cô hiểu ra, tình yêu của ma cà rồng chính là trực tiếp nóng rực như vậy.

Nhưng mà... Nhưng mà...

"Tôi đi tìm Fiona."Catherine hoảng hốt trượt xuống từ bên trên đu dây, cơ thể cứng ngắc chạy vào phòng, dọc đường mấy lần ngã xuống trên đất bằng phẳng.

"Xem ra cô ấy thật sự bị dọa sợ." Alice lo lắng nhìn bóng lưng mảnh mai của Catherine nói.

"Anh cười gì vậy?" Rosalie kỳ quái nhìn Emmett vẫn đang mím cười hỏi.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy tên khốn Caius phách lối ngạo mạn kia cũng có một ngày như vậy, thật là hả hê ." Emmett hướng cô nháy mắt mấy cái, chỉ sợ thiên hạ chưa loạn, "Anh đoán trong phút Catherine rơi xuống biển, anh ta khả năng muốn chết rồi, ha ha ha!Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!"

Cái tên không có lương tâm này...

Edward nhìn qua đèn sáng trong nhà, "Nhưng Caius hiện tại khẳng định đã biết Catherine còn sống, hắn ta sẽ dùng hết thủ đoạn để tìm cô ấy trở về bên người, dùng hết thủ đoạn."

...

Nhật ký là cách ghi chép cuộc sống nhiều người yêu thích nhất, cũng là cách bại lộ một người triệt để nhất. Thật ra trước khi Catherine đến Italy không có thói quen viết nhật ký, mà cô càng xem nhật ký như một loại kỳ thác, nhưng thói quen này sau khi cô ấy đã dung nhập hoàn toàn với cuộc sống nơi này vẫn được giữ lại như cũ.

Caius đem nhật ký vào ngày lễ thánh Marcus sáu năm trước đọc đi đọc lại, những hình ảnh đầu ánh sáng lộn xộn trong đêm đó dần sống lại trong đầu hắn. Tay hắn cứng ngắc cầm lấy cuốn nhật ký, dường như bị xáo động, mâu thuẫn và phức tạp.

"Ánh mắt của anh ta thật xinh đẹp..."

"Giống hoa hồng lại giống rượu đỏ..."

Không giống nét chữ trước đó, lúc này đây, chữ Catherine có chút lơ lửng, như đang có điều gì đó quấy rầy cô làm cô không thể chuyên tâm. Những chữ viết màu đen kia dưới thị lực cực mạnh của ma cà rồng, thì ngay cả vết mực loang nhỏ bé cũng vô cùng rõ ràng.

Tinh tế dày đặc tựa như dây leo yêu dị, điên cuồng chiếm lấy ánh mắt và sự chú ý của Caius, làm hô hấp của hắn bị mất kiểm soát.

"Tóc của anh ta rất đẹp ánh trăng ngân, tôi không nghĩ có người nào sẽ có dạng tóc này."

"Tôi rất muốn sờ một chút mái tóc này, xem sẽ có cảm giác gì."

"Tôi đột nhiên có một ý tưởng, tay của anh ta càng lạnh hơn hay không?"

"Đây là lần đầu tiên, trong suốt gần một năm nay, lần đầu tiên tôi mới tối một người khác. Xinh đẹp như vậy, lạnh như vậy."

Xinh đẹp, hoa hồng, rượu đỏ, muốn... chạm vào...

Những chữ này bắt đầu dần dần bốc cháy lên, Caius như có thể tưởng tượng ra buổi tối sáu năm trước Catherine nằm mơ thấy hắn rồi bừng tĩnh, cô phủ thêm áo khoác, run rẩy xuống giường

Cô ấy bối rối mở nhật ký của mình ra, không chừng lúc mở nắp bút không cẩn thận bị đâm trúng tay nhưng cô không thèm để ý. Cô ấy bắt đầu dùng những từ kỳ lạ mà chính cô cũng không thể ý thức được, chép lại buổi tối đó.

Tâm tình của cô ấy lúc đó như thế nào? Cô ấy có sợ hãi không? Hay là cảm xúc khác? Tâm tình đối với mình là gì?

Caius không thể khống chế đụng tay vào những từ kia, đầu ngón tay run rẩy rất nhỏ. Hắn bắt đầu hối hận, hối hận như muốn oán hận. Nếu như sáu năm trước, vừa gặp Catherine hắn đã đem cô ấy dẫn tới cung điện Pretorio, như vậy có phải hay không cô ấy sẽ ở lại bên cạnh hắn.

Cô ấy giống như rất thích mái tóc dài của hắn? Có lẽ cô ấy sẽ lôi kéo vạt áo của hắn, tò mò vuốt chúng, sau đó...

Sắc trời đã tối hẳn xuống, ngoại cửa sổ có một vài động tĩnh làm hắn lập tức quay đầu, Demetri đang vững vàng ngôi xổm trên lan can dài hẹp, giống như một con mèo đen mạnh mẽ ưu nhã.

Nhận thấy Caius không muốn để mình vào trong, Demetri dứt khoát ngồi xổm trên lan can nhìn hắn nói: "Landen và phía cảnh sát bên kia có tin tức, tra ra được ghi chép tiêu xài thẻ tín dụng của Catherine."

Vừa dứt lời, Caius bốp một tiếng đem cuốn nhật ký trong tay đóng lại, sau đó đứng dậy: "Đem những cuốn sách ở đây mang về."

"Vâng."

"Rất nhanh sẽ đến Halloween, cửa hàng và đường phố ở Florence và Volterra bắt đầu xuất hiện nhiều quảng cáo lễ Halloween. Thời điểm Caius và Demetri dừng ở cổng cung điện Pretorio, những hạt mưa tí tách vừa vặn rơi xuống.

Xuyên qua phòng lễ tân, toàn bộ cung điện đã không còn ánh đèn điện, bên ngoài cửa sổ đen nhánh xuất hiện những tiếng sấm càng ngày càng rõ ràng.

Demetri đem nhật ký giao cho Jaina, để cô đưa đến phòng Caius, sau đó bản thân đi theo Caius tới phòng khách.

Lúc bọn họ đi tới, Aro vừa vặn buông tay Landen, quay đầu nhìnCaius mỉm cười: "Về thật nhanh, ta đã xem qua, Kaissy đã không còn ở trong Italy."

Vừa nói, hắn phất tay để Felix đem Landen mang qua một bên: "Khoản chi tiêu cuối cùng của cô ấy là hai vé máy bay đi Seattle, cho nên ta suy đoán cô ấy ở phụ cận Seattle, địa phương đó thật sự thích hợp với ma cà rồng."

Seattle? Caius chán ghét nhíu mày lại, hắn nhớ kỹ một nhà Cullen đáng chết kia ở thị trấn nhỏ cách đó không đến tám trăm cây số, "Gần Seattle? Vị trí cụ thể đâu?"

Aro ngồi trở lại trên vị trí của mình, tư thế tao nhã, tóc đen như tơ lụa: "Heidy đã để người bên kia lưu ý, ta nghĩ sẽ rất dễ dàng. Dù sao Kaissy không phải một người đơn độc ở Seattle, bên người cô có một con người, như vậy cô sẽ rất khó che giấu dấu vết sinh hoạt ở thế giới con người."

Lúc này, cửa lớn lần nữa mở ra. Thủ vệ ma cà rồng đem tư liệu của Heidy gửi cho Jaina đưa đến tay Caius. Đó là một tờ giấy ghi lại rõ ràng tiêu phí sử dụng thẻ tín dụng của Catherine, số dư còn lại đã ít đến thảm thương, căn bản không đủ chèo chống bất kỳ hoạt động gì ở Seattle .

Cô ấy còn mang theo một con người, coi như không cần Catherine tiếp xúc với thế giới con người, con người kia cũng sẽ bị khốn khổ về vấn đề tài chính. Caius cười lạnh một chút, hắn có thể đoán được nguyên nhân vì sao Catherine còn dám sử dụng thẻ tín dụng, cô vốn bị ép dời đi,ngoại trừ thẻ tín dụng, không có nguồn kinh tế khác.

Điều thứ hai, cô ấy thật cho rằng hệ thống bảo vệ của cảnh sát có thể ngăn được Volturi ?

"Đem tất cả khách sạn tại Seattle, nhất là những nơi đăng ký không cần thân phận toàn bộ tra một lần." Caius giương cằm lên hướng Chelsea nói, tốc độ nói cực nhanh, nghe lại lạnh vừa cứng.

"Vâng." Chelsea nói xong, lập tức biến mất tại chỗ.

"Halloween sắp đến, cũng nên có chút vui vẻ." Aro tinh tế vuốt ve trang sức tinh xảo phức tạp được cầm trên tay,bỗng nhiên ngước mắt nhìn Caius, có chút hăng hái hỏi, "Sau khi đem cô ấy tìm trở về, em đã nghĩ tới là gì chưa?"

"Chuyện này không liên quan tới anh." Mặt Caius không thay đổi trả lời, quay người rời khỏi phòng khách, trở tay sờ lên nút cột tóc đen buộc mái tóc dài kéo một phát, ánh trăng bay lên tản ra sau lưng hắn.

**

Spoil chương 53:

Ca sĩ chính của ban nhạc rock Michael cởi áo ném xuống đám người đang hét chói tai: "Ca khúc tiếp theo là «closer », bài hát này tôi muốn tặng cho cô gái tên Catherine Clark, hi vọng cô ấy sẽ thích."

...

"Edward! Đừng để Kaissy một mình rời khỏi mọi người, chúng ta bị lừa rồi! Volturi đến rồi! Bọn chúng tới rồi!"

...

Hắn nói, ta đã tìm thấy em, Catherine. Halloween vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net