Truyen30h.Net

[ VegasPete ] Đẻ Mướn

Chương 29: Triệu chứng nhỏ

WeezerThnha

Bảo Vegas đi trải giường quả thật là đánh giá cao hắn.

Pete đỡ eo đứng ở cửa phòng ngủ, không còn gì để nói "Màu này là mặt trên đấy à?" Cậu chậm chạp đi tới sờ chỗ chăn phồng lê, "Có phải bên trong bị cộm gì không?"

Vegas ôm eo cậu từ phía sau, tì cằm lên vai cậu rồi cọ mặt cậu nói "Cậu Pete ơi, tiểu nhân làm việc cả ngày đói bụng rồi."

Pete thở dài, cảm giác mệt mỏi lập tức xông tới. Cậu bất lực nói "Nhưng giờ em đứng không vững thì làm sao nấu cơm được. Vả lại giường cũng chưa trải xong, ban đêm làm sao ngủ đây?"

Vegas cũng nhận ra mình hơi quá đáng, hắn dìu người đến ngồi xuống giường rồi nói "Để tôi ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu?" Pete tò mò nhìn theo hắn, trời đã tối đen, cũng không biết Vegas muốn ra ngoài làm gì. Chẳng được bao lâu cậu đã thấy buồn ngủ. Mí mắt sụp xuống chờ không nổi nữa nên nghiêng người nằm xuống ngủ.

Khi Vegas bưng hai tô mì dẫn theo một bà cụ về nhà thì trông thấy vợ nhỏ đang ngủ say trên giường.

Hắn đặt mì lên bàn rồi đi tới bế Pete lên, đứng một bên nói khẽ " Bà dì Prew, đêm hôm khuya khoắt làm phiền ngài rồi."

Bà cụ sửa sang giường đệm chăn mền cho họ, làm xong lại cười nói "Hai người con trai làm việc nhà không quen đâu, sau này có việc gì thì các cậu cứ đến gõ cửa là được."

Vegas gật đầu rồi đặt Pete xuống giường đắp kín mền, sau đó đưa bà dì ra ngoài. Khi quay lại thì trông thấy Pete mơ màng ngồi đầu giường, hai mắt híp lại.

"Đói bụng thì ăn trước đi, ăn xong hãy ngủ tiếp." Hắn bưng mì đến trước mặt vợ nhỏ mới phát hiện không có đũa. Lại đứng dậy vào bếp rửa hai đôi rồi đưa cho cậu.

Pete mở mắt nhìn hắn mấy lần, cảm thấy hết sức kỳ l: "Cậu lớn đột nhiên chu đáo như vậy thật khiến người ta sợ hãi mà."

"Cái đầu này của em suốt ngày nghĩ gì thế hả?" Vegas trở đuôi đũa gõ đầu cậu. Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt hắn vô cùng hiền hòa, trong đôi mắt hồ ly tràn đầy thâm tình. Pete nhìn mê mẩn, chớp mắt hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn tô mì rồi đột nhiên nói không đầu không đuôi "Thật ra em không hiểu được cậu lớn."

"Cái gì?" Vegas ăn một miếng mì rồi ngước nhìn cậu.

Pete nói "Rõ ràng cậu lớn không có hứng thú với em nhưng cứ luôn tỏ ra thâm tình. Cậu Chakrii từng nói trước kia cậu lớn cũng đối đãi với cậu Chakrii như vậy."

"Đôi khi em nghĩ có khi nào một giây sau cậu lớn sẽ giơ chân đá em, bảo em cút ra ngoài như từng làm với cậu Chakrii khi gặp em lần đầu hay không."

"Nhưng thời gian trôi qua, giờ cậu lớn không còn là cậu lớn, em cũng không còn là mợ hai của nhà Theerapenyakul. Chúng ta ở chung một chỗ, đây chính là vấn đề, cũng đâu thể tiếp tục chung sống với thân phận em là cậu lớn còn ngài làm công, dù sao chuyện này vẫn rất khó xử..."

Pete thở dài không dám nhìn hắn. Cũng không biết tại sao, có lẽ vì mệt mỏi, có lẽ vì mì quá nóng mà cậu lại vô cớ nói ra những lời này. Rõ ràng sau khi sinh con cậu và Vegas sẽ chẳng còn liên quan gì nhau, nhưng từ khi nhà Threerapenyakul phá sản thì mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng không cách nào dự đoán.

Vegas không nói gì mà lẳng lặng ăn hết mì. Chờ Pete ăn xong, hắn bưng hai cái tô vào bếp rửa.

Cơn buồn ngủ đã hoàn toàn tan biến, Pete nhích ra giữa giường đắp kín chăn, nhắm mắt quay mặt vào tường. Vegas trở lại, tưởng cậu đã ngủ nên tắt đèn rồi rón rén leo lên giường ôm cậu từ phía sau, thở nhẹ đến mức gần như không nghe được.

Đối với Pete thì việc quay về cuộc sống nông thôn quả thực như cá gặp nước. Ở nhà mấy ngày hầu như là Vegas ra đường mua thức ăn còn cậu làm việc nhà, phân chia công việc vô cùng hài hòa.

Còn về chuyện đêm đó thì hai người ngầm hiểu với nhau, xem như Pete uống say nói nhảm mà thôi.

Dù trong nhà này chưa từng xuất hiện bóng dáng một giọt rượu.

Sau nhà có mảnh đất, Pete sửa sang lại rồi trồng ít cà chua, dưa leo, ớt đỏ. Mỗi ngày bận rộn xong cậu lại đến một chỗ đất trống khác cho gà ăn. Chờ Vegas về nhà lại thể hiện tài nấu nướng của mình.

Vegas xài tiền vung tay quá trán, thấy gì mua nấy, Pete nói không được đành phải cất đồ ăn thừa vào hầm ngầm, phần còn lại chọn mấy thứ mình thích đem xào lên.

Nhưng dạo này cậu cứ thấy thịt thì lại buồn nôn, sau đó Vegas cũng phải ăn chay mấy ngày. Ông chủ nào đó kén ăn, mặc dù vợ nhỏ nấu rất ngon nhưng ngày ngày ăn chay khiến hắn cảm thấy cơ bắp trên người mình chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất hết.

Thế là Vegas quyết định không ngồi yên chờ chết nữa.

"Trong hầm ngầm còn hai miếng thịt, nếu không nấu sẽ hư mất."

Pete vỗ ngực xoa dịu cảm giác nôn mửa rồi đảo cải ngọt trong nồi, quay lại đáp "Mấy ngày nữa hãy nấu, trời nóng không muốn ăn."

Vegas từ phía sau đưa miếng thịt ra, cố chấp đứng cạnh Pete, đặt thịt lên thớt rồi ôm eo vợ nhỏ.

Pete nhìn hắn một hồi, cũng thấy mình hơi quá nên thở dài nói "Thôi được."

Vegas hôn cậu một cái rồi đi chuẩn bị bát đũa.

Gia vị đã ướp xong nhưng thịt còn đang chờ sôi, mí mắt Pete trĩu xuống. Cậu dụi mắt nói "Không hiểu sao cứ thấy buồn ngủ. Cậu ơi, lát nữa ăn xong em đi ngủ trước nhé."

"Ừ, cứ để tôi rửa bát cho." Vegas chồm tới bóp vú nhỏ của vợ nhỏ qua lớp áo. Vốn định thừa dịp rảnh rỗi vuốt ve một phen, nhấm nháp đậu hũ non thơm mềm, nào ngờ Pete phản ứng mạnh đẩy phắt tay hắn ra.

"Đau..."

"Hả? Sao lại đau?" Vegas xoa ngực cho cậu, nghĩ một hồi đột nhiên bật cười "Có phải vì đêm qua không?"

Pete đỏ mặt, nhớ lại đêm qua Vegas ôm vú cậu hết gặm lại cắn thì tức giận không nói thêm gì nữa.

Thịt trong nồi đang sôi ùng ục, Pete đỡ lưng đau ê ẩm không nhịn được nói "Thịt này cậu lớn nấu đi, em mệt quá muốn đi ngủ."

Vegas không nghi ngờ gì mà hôn vợ nhỏ một cái rồi thả người đi. Mãi đến khi nấu xong, hắn vào nhà gọi Pete mới phát hiện có gì đó không ổn.

"Tôi gọi thầy thuốc nhé, em bị sao vậy?"

"Không cần... Chỉ bị cảm lạnh thôi... Nằm nghỉ là được rồ..." Trên mặt Pete đỏ ửng bất thường, mơ màng mở miệng.

Đầu cậu choáng váng, trong ngực vẫn luôn có cảm giác nôn mửa, cố gắng lắm mới nhịn xuống được, vốn định ngủ một giấc nhưng Vegas sợ cậu đói nên đem đồ ăn vào phòng cho cậu.

Ai ngờ chén còn chưa đưa tới trước mặt thì Pete đã nôn đầy bên giường. Giày bẩn rối tinh rối mù, ngay cả mép giường cũng bẩn.

Vegas lo lắng bế người xông ra ngoài. Cũng may thôn này cách trấn trên không xa, ở cổng thôn vẫn còn nhiều phu xe kéo chờ khách, hắn gọi một chiếc gần nhất rồi bế người lên.

"Sao rồi? Còn chịu được không?"

Pete khó chịu nhíu mày, có chút ủy khuất. Cậu vùi đầu trước ngực Vegas cọ xát, làu bàu nói "Không thoải mái......"

Vegas cúi đầu thấy khóe miệng cậu còn dính bẩn thì dùng tay áo lau cho cậu, Pete muốn tránh đi nhưng không thoát. Có lẽ vì bị bệnh nên cả người y đều mềm nhũn. Cậu ngẩng đầu ngửi ngửi rồi nhíu mày cười tránh đi "A, quần áo cậu lớn bẩn rồi, thúi quá nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net