Truyen30h.Net

[ Volhar ] Tay của ta xuyên qua tóc đen của ngươi

Chương 181 - 182

cloudy_cls

Harry nói như vậy là căn cứ vào hai điểm: Một, mỗi lần Snape liên hệ với cậu, không phải dùng kính hai mặt thì dung cú đưa thư, cho tới bây giờ không tự mình tới St.Mungo tìm cậu, bởi vì Snape biết công việc của bác sĩ rất bận rộn, Harry hiếm khi rảnh rỗi tiếp đón cậu; hai, Snape và Harry giống nhau, ngày hôm sau còn phải đi làm nên không bao giờ uống rượu mạnh, cũng không uống nhiều rượu, nhưng vừa rồi, Snape rõ ràng là muốn uống say.

Lúc này Snape cũng tỉnh táo lại, phát hiện hành vi vừa rồi quá lỗ mãng, chỉ cầm lấy ly rượu khẽ nếm. Đôi mắt hẹp dài như đêm tối không thấy rõ năm ngón tay, tối tăm, không có ánh sáng. "7 giờ tối hôm nay triển khai hội nghị tác chiến, thời gian không dài, thảo luận một vấn đề nhỏ, đề nghị của chủ nhân tôn kính rất nhanh liền trở thành mệnh lệnh, ngày mai sẽ xuất hiện trên trang nhất của (Nhật báo tiên tri) – cậu có biết đó là mệnh lệnh gì không?"

Harry nhún nhún vai, "Tớ không tham gia hội nghị, Severus."

" Là mệnh lệnh cấm tiêu thụ lang dược." Snape ung dung nói.

Harry sửng sốt, lập tức nghĩ đến Remus ,"Cậu đang sợ không thể tiếp tục cấp Lupin lang dược phải không?" Cậu nghĩ nỗi khổ của Snape, năm ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, chậm rãi nói, "Chỉ có một mình Lupin ngoại lệ thì không có gì vấn đề, tớ sẽ xin Voldy, tớ nghĩ hắn sẽ đồng ý." Có nhiều người sói trong tay như vậy, hẳn Voldemort không thiếu một Lupin.

Snape nghiêm túc lắc đầu, "Harry, chuyện không đơn giản như cậu tưởng tượng. Cậu không rõ về lang dược lắm – nó có một sai lầm."

Sai lầm? Harry kinh ngạc mở to hai mắt, phát minh vĩ đại nhất của thế kỉ 20 sao có thể có sai lầm chứ? Cậu chưa từng nghe a? "Sai lầm gì?"

Snape cảnh giác nhìn chung quanh, để cẩn thận, hắn lấy đũa phép ếm bùa im lặng cùng và thần chú khóa cửa, xác nhận cuộc nói chuyện này sẽ không bị người thứ 3 biết, hắn nhỏ giọng nói: "Sai lầm này tớ phát hiện khi tớ cải thiện lang dược. Lúc ấy, tớ dùng rất nhiều người sói làm nghiệm, có một lần bởi vì bài tập thật sự nhiều quá, tớ chỉ đưa cho một bộ phận nhỏ người sói sử dụng lang dược. Ngày hôm sau tớ đến thực nghiệm, tớ phát hiện những người sói không dùng lang dược vô cùng điên cuồng, hung ác, sức mạnh cũng kinh người, răng nanh của bọn họ thậm chí có thể xuyên qua cửa sắt! Nếu không phải tớ đến kịp, những người sói đó có thể đã chạy trốn." Tay hắn run nhè nhẹ, giống như lại nhớ tới lúc chấn động kia, vài giây sau hắn dùng bàn tay run cầm lấy ly rượu, một hơi uống sạch, cảm giác nóng cháy làm cả người hắn phát run, ho khan sặc sụa, ước chừng mấy phút hắn mới bình tĩnh lại. "Khiến tớ lo lắng nhất, không phải là mấy cái này. Lúc ấy có vài người sói không sử dụng lang dược cùng vài người sói có sử dụng lang dược nhốt chung với nhau, kết quả lúc tớ đến, người sói sử dụng lang dược đã bị những người sói khác cắn chết."

Theo Snape tự thuật, sắc mặt Harry càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng không còn chút máu, trắng bệch như tuyết mùa đông. Cậu muốn mở miệng, nhưng mấp máy vài cái lại không phát ra tiếng, vì thế cậu hung hăng véo lên đùi, đau đớn giúp cậu khôi phục cảm giác. "Không, không phải ngẫu nhiên?"

" Vì kiểm chứng điểm này, tớ dùng sói làm thực nghiệm mấy trăm lần, cũng dùng người sói thực nghiệm, kết quả đều không ngoại lệ. Phản ứng của người sói so với sói còn mãnh liệt hơn, dừng sử dụng lang dược thì khả năng tấn công của sói tăng lên ba lần, mà người sói ít nhất có thể tăng lên năm lần, hơn nữa thời gian phát tác chỉ là hai ngày trăng tròn kéo dài hẳn 1 tuần."

" Như vậy, là tấn công bất kì ai hay là lựa chọn đối tượng tấn công?"

Snape lập tức trầm mặc, Harry không thúc giục, lẳng lặng chờ bạn tốt trả lời. "Vốn là tấn công bất kì ai, sau lại......"

Harry hiểu được, tất nhiên là lang dược đã được cải thiện cái gì đó, khiến cho những người sói đáng thương khi bị dừng dùng lang dược sẽ không tấn công Tử thần thực tử. "Dược của Remus......" Harry nuốt xuống vấn đề muốn hỏi, đáp án đã phi thường rõ ràng.

" Kỳ thật, chủ nhân không yêu cầu tớ dừng cung cấp dược cho Lupin." Snape không dám nhìn Harry, hạ mi mắt, "Ngược lại ngài ấy yêu cầu tớ cung cấp định kì cho Lupin, muốn Hội phượng hoàng tin tưởng rằng Lupin là người sói an toàn vô hại."

Ngón tay Harry lại vô ý thức gõ gõ mặt bàn, chậm rãi nói, cực kì chậm, "Như vậy, có ngoại lệ bán ra lang dược hay không?"

Snape nâng mắt, "Người sói gia nhập Tử thần thực tử sẽ có lang dược miễn phí. Biểu hiện thật tốt, còn có thể được nhiều hơn định mức mỗi tháng, biểu hiện không tốt, sẽ bị khai trừ."

Chương 182

Không hổ là Voldemort!

Dù mấy người sói này có bị khống chế hay không thì đối với hắn cũng có lợi mà không có hại. Gia nhập Tử thần thực tử, hiển nhiên trở thành người hầu của Voldemort, chiến sĩ của hắn; không gia nhập Tử thần thực tử, liền trở thành phần tử vô cùng nguy hiểm của thế giới pháp thuật, Hội phượng hoàng nhất định sẽ tìm cách bắt giữ, giam cầm, thậm chí là tiêu diệt. Với khả năng tấn công của người sói, Hội phượng hoàng chắc chắn sẽ phải mất đi rất nhiều người. Tóm lại, hắn có thể cười xem gió nổi, ngư ông đắc lợi. Chẳng qua, chuyện người sói và Hội phượng hoàng không phải là chuyện Harry lo lắng, với vị trí và lập trường của cậu ở thời đại này, cậu chỉ quan tâm đến Remus Lupin.

" Voldy muốn lợi dụng thân phận của Lupin. Thành viên của Hội phượng hoàng, là bạn tốt của James Potter, Dumbledore cũng rất tin tưởng cậu ta, cậu ta có thể trở thành quân cờ rất tốt, là quân cờ Voldy có thể sử dụng vào lúc không ai ngờ được."

" Đúng vậy." Snape tỏ vẻ đồng ý, "Từ lúc chiến tranh, những người trẻ tuổi trong Hội phượng hoàng do James Potter cầm đầu càng ngày càng nhiều, càng lúc càng quan trọng, lấy Lupin là quân cờ thì sức nặng sẽ càng ngày càng lớn."

" Một khi Voldy quyết định sẽ không để ý Lupin nghĩ như thế nào, Lupin trong mắt hắn, chỉ là một chiếc khăn tay, dùng xong sẽ vứt bỏ." LúcHarry nói như vậy, giương mắt nhìn Snape, thấy hai vai Snape run rẩy vài cái, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh. Đã sớm nghĩ tới kết cục của Lupin, không phải sao? "Lupin là phù thủy rất hiền lành, ít nhất đối với những người ngoài Slytherin mà nói là như thế, hơn nữa cậu ta vô cùng yêu mến James Potter, Sirius Black, kể cả Lily; cậu ta thực sự tôn kính Dumbledore, cùng với các phù thủy khác; cậu ta ủng hộ Muggle, cho rằng bọn họ là người cần bảo vệ. Sau khi dừng dùng dược, cho dù Lupin cắn ai, giết chết ai, khi cậu ta tỉnh táo, sự tự trách sẽ bao phủ cậu ta, cậu ta rất có thể bởi vì hậu quả mình gây ra mà không tiếc chấm dứt tính mạng."

" Tớ biết, cho nên tớ đến tìm cậu." Snape xanh mặt, cố gắng làm chính bình tĩnh một chút, "Một mình tớ chỉ sợ không thể ngăn cản kết quả này ...... Tớ vẫn tưởng rằng tớ có thể, kỳ thật tớ không làm được gì."

Hai người quen biết mười năm, Harry hiếm khi thấy Snape suy sụp, chuyện của Lupin làm hắn thực sự đau đầu. "Một khi cậu đã tới tìm tớ, đương nhiên tớ không thể chối từ."

Cậu lâm vào trầm tư. Một khi cần Remus hành động, nhiệm vụ lần đó hẳn khá quan trọng. Trên thực tế, muốn phá hỏng hành động rất dễ dàng, có hàng ngàn phương pháp có thể khiến Remus thất bại, mà không phải mạo hiểm để Remu làm chính mình bị thương. Cái này không quan trọng, mấu chốt là hành động thất bại thì phải đối mặt với lửa giận của Voldemort thế nào. Snape chắc chắn không có khả năng, Voldemort sẽ biến Snape thành tro bụi, mà phù thủy khác thì chết càng thảm. Nghĩ tới nghĩ lui, Harry cảm thấy chỉ có chính mình ra mặt mới có thể bảo đảm sự an toàn. Nhưng mà...... Hành động thất bại, Voldy có thể sẽ buồn bã hay không? Harry khẽ đau xót. Có thể hành động lần này rất quan trọng với Voldemort, thất bại sẽ đả kích đến hắn rất lớn, nếu khi đó Harry đứng ra nói là chính mình làm, Voldemort sẽ nghĩ như thế nào? Ít nhất sẽ cảm giác mình bị phản bội? Bị chính người mình yêu phản bội...... Nếu Voldemort phản bội mình, Harry nghĩ mình sẽ lập tức sụp đổ, vậy Harry phản bội thì Voldemort sẽ thế nào? Lui một bước, cho dù Voldemort có thể hiểu hành động của Harry, nhưng hành động thất bại có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của Voldemort hay không? Nếu bởi vậy mà chiến tranh thất bại, Harry nhớ tới lần đầu tiên gặp lại Voldemort: Không có thân thể, không có pháp thuật, không có người hầu, chỉ có thể phụ thuộc vào một phù thủy nho nhỏ, uống máu bạch kì mã để duy trì sinh mệnh, dễ dàng bị chính mình lúc ấy chỉ có11 tuổi đánh bại...... Chúa tể bóng tối khiến lòng người sợ hãi, sống bằng cách thấp hèn nhất. Tuy sau này hắn trở về vinh quang, lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao, nhưng hắn đã phải sống trong khu rừng lãnh lẽo, đau khổ giãy dụa 11 năm, 11 năm!

Harry, mày muốn hắn sống cuộc sống như vậy một lần nữa sao? Harry yên lặng hỏi chính mình, có phải chính tay mình sẽ đẩy người yêu tới tương lai đáng sợ như vậy không?

Không muốn Remus bị thương tổn, lại càng không hy vọng Voldemort sống lưu lạc 11 năm, Harry rất khó xử. Còn có biện pháp, cậu nói cho chính mình, còn có biện pháp. Nếu, Voldemort không sử dụng Remus là được, hai bên đều hoàn hảo. Đáng tiếc Voldemort đã chọn Remus, khiến hắn từ bỏ quân cờ hiệu quả lại không có gì nguy hiểm này kì thật quá khó khăn, trừ khi, trừ khi hắn biết Remus có ý nghĩa với Harry.

Đó là một giải pháp, nếu Voldemort biết mối quan hệ giữa Harry, James, Lily, Sirius và Remus, khẳng định sẽ không làm tổn hại những người này, nhưng là, Harry phải thẳng thắn kể lại bí mật 10 năm qua với Voldemort : Thẳng thắn nói lai lịch của mình; cha mẹ của mình; nói mọi việc mình đã trải qua. Harry theo bản năng có ý nghĩ từ bỏ ý tưởng này, mỗi một lần nghĩ đến thân thể cậu lại lạnh lẽo, giống như có chuyện gì không tốt sẽ xảy ra.

Harry vẫn không nghĩ ra biện pháp, nhưng không để Snape nhìn ra, Snape cho rằng Harry đã tính kĩ, rất thoải mái trở về nhà. Harry chỉ có thể băn khoăn ngồi trên xe ngựa, mờ mịt nhìn cảnh sắc ven đường, không biết nên làm gì bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net