Truyen30h.Net

[WENRENE] [COVER] Phi Ngựa Trên Đầu Tiền Nhiệm

Chương 10

nozelsilva18

Buổi biểu diễn đầu tiên hoàn mỹ kết thúc. Đội ngũ thực hiện chương trình rất cân nhắc vì đây là lần đầu tiên các thực tập sinh này được tiếp xúc với fans ở khoảng cách gần như vậy, sau khi màn trình diễn đặc biệt kết thúc, có thể tổ chức một buổi fan meeting nhỏ.

Cũng may không tính là fan chờ đợi bên ngoài, cho dù ba người Tôn Thừa Hoan có fan tương đối nhiều, cũng chỉ có con số một trăm, viết một trăm tên của chính mình cũng không coi là nhiều, chính là mồm năm miệng mười cùng lúc hô lên một cái tên khiến đầu óc người ta quay cuồng.

Sau khi đưa fan cuối cùng đi, Tôn Thừa Hoan thở dài, nhìn Bùi Châu Hiền một lúc rồi cất bước đi qua.

"Thực sự, Châu Hiền, hiện tại đầu em chỉ có hai từ Tiểu Hoan a. Còn có..." Tôn Thừa Hoan đột nhiên đứng thẳng lưng, học hành động của fan: "Châu Hiền tỷ tỷ!".

"Xì." Bùi Châu Hiền bị nàng chọc cười, sau đó kêu lên: "Tiểu Hoan."

Tôn Thừa Hoan trừng mắt, lại tràn đầy ý cười: "Chị được lắm, làm tổn thương nhau có đúng không,"

Sau đó nàng kéo cánh tay của Bùi Châu Hiền, tiến đến bên tai cô: "Hiền nhi Hiền nhi... " Vì bị gọi liên tục, Bùi Châu Hiền che tai trốn tránh nàng.

"Hai người được rồi a, đừng thế chứ." Lâm Duẫn Nhi mang vẻ mặt ghét bỏ đi tới, chỉ vào Tôn Thừa Hoan: "Em a, bộ dáng bá đạo kiêu ngạo kiêu căng đâu rồi?! Hiện tại lại như quỷ ấu trĩ vậy."

Nàng lại chỉ vào Bùi Châu Hiền: "Còn cậu! Bộ dáng lạnh lùng ưu nhã, lãnh đạm lại nghiêm túc đâu? Hiện tại cũng như quỷ ấu trĩ!"

Tôn Thừa Hoan nhướng mày khiêu khích nói: "Không biết xấu hổ còn nói chúng ta sao? Thần tượng toàn năng, đội trưởng có trách nhiệm, kết quả lại là một con hí tinh..."

Hai người tiếp tục cãi nhau, khi đạo diễn cười ha hả đi tới, hắn nhìn Tôn Thừa Hoan, ngoắc ngoắc ngón tay: "Thừa Hoan, lại đây."

Tôn Thừa Hoan liếc nhìn Bùi Châu Hiền, thấy đối phương cũng đang nghi hoặc, nàng bán tín bán nghi bước tới: "Đạo diễn, ngài tìm tôi có việc gì sao?"

Đạo diễn cúi thấp đầu, cùng nàng vừa đi vừa cười nói: "Cũng không có việc gì lớn, chỉ cần cô đừng rời đi, Tôn tổng đang muốn gặp cô."

"Tôn tổng? Ý ngài là ba tôi? Ông ấy ở đây sao? Lúc tôi ký hợp đồng, vì sao tôi chưa từng thấy ông ấy?"

Tôn Thừa Hoan hỏi một loạt câu hỏi, cũng làm đạo diễn bối rối, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôn tổng nói rất rõ mục đích, cho nên muốn gặp một mình cô một chút."

Tôn Thừa Hoan mím môi, rơi vào trầm tư.

Thật ra nàng cũng muốn gặp Tôn Đông Triệt, đại khái là cảm giác nhớ nhung, dù sao cũng đã hơn nửa năm không gặp, nhưng sắp tới cũng không có gì đáng sợ. Lúc này Tôn Đông Triệt không biết tương lai sẽ xảy ra những chuyện kia, gặp một chút cũng không sao.

Vậy thì gặp một chút đi.

Tôn Thừa Hoan hít một hơi thật sâu: "Được, phiền toái ngài rồi."

"Không cần khách khí a."

Tôn Thừa Hoan nói với Bùi Châu Hiền và Lâm Duẫn Nhi, liền một mình tìm một thính phòng ngồi để giết thời gian.

Vào ngày này, bắt đầu từ sáng liền tập đi diễn lại, sau khi ngồi như vậy, Tôn Thừa Hoan không tự chủ được, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau.

Cũng không biết ngồi bao lâu, nhân tài đi tịnh, mí mắt rốt cục cũng liền lại một chỗ.

"Tiểu Hoan?" Trong mơ màng có ai đó lắc vai nàng.

Tôn Thừa Hoan cau mày, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tôn Đông Triệt trẻ hơn rất nhiều, mũi nàng không khỏi chua xót, nuốt tiếng nghẹn ngào vào cổ họng: "Ba... ba đang tìm con sao?"

Con gái nhỏ hiếm thấy nhu thuận khiến lòng Tôn Đông Triệt trở nên mềm mại, sự mệt mỏi giữa hai lông mày nàng khiến ông cảm thấy đau lòng. Nhưng lời nói đến bên môi ông lại biến thành: "Đã sớm nói con không nên tham gia cái chương trình này rồi, đem mình biến thành cái dạng này."

Tôn Thừa Hoan nghẹn ngào, mấp máy môi, bị ông mắng mà không nói nên lời, ủy khuất cùng cảm động lúc nãy biến mất không dấu vết, trái lại đầy bụng tức giận.

Nàng tức giận nói: "Là con tình nguyện, được chưa."

Tôn Đông Triệt biết mình nói sai, may mà Tôn Thừa Hoan cũng lười tính toán với ông: "Quên đi, ba tìm con có việc gì sao?"

"Không, không có... cũng không có việc gì."

Không ngờ chính là nhớ mình chứ gì, không phải nói thẳng là xong rồi sao? Trong lòng Tôn Thừa Hoan có một tia đắc ý, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra, gốc độ cằm nghểnh lên vẫn như cũ, so với người thường cao ba phần, bộ dáng kiêu ngạo nhìn ông giống như một tiểu khổng tước: "Nếu không có việc gì thì đi thôi, ba tiễn con trở về ký túc xá đi..."

Nàng suy nghĩ một chút, cau mày nói: "Quên đi, ba theo con xuống lầu đi, fans của con có lẽ còn vây quanh bên ngoài, không thể để bị nhìn thấy."

Tôn Đông Triệt gật đầu, đưa nàng xuống lầu, trước khi chia tay còn dặn dò: "Có việc gì thì con tìm Đồng thúc thúc, mọi việc đều có ba... còn có anh trai, biết không?"

"Đồng thúc thúc?"

"Chính là đạo diễn Đồng."

Tôn Thừa Hoan gật đầu, vành tai đột nhiên đỏ lên, đột nhiên nhào vào lòng Tôn Đông Triệt, mím mím môi nói: "Ba, cảm ơn ba."

Sau đó cấp tốc đẩy ông ra, ngượng ngùng vẫy tay chào ông, chạy ra ngoài, chen chúc qua fans xung quanh chạy về ký túc xá.

......

Có người vui, có người lo lắng, có người vui sau khi chiến thắng nhưng cũng có người là một mảnh bi thương, chẳng hạn khi bảng xếp hạng được công bố một tuần sau đó, những người kia liền phải rời sân khấu.

Nhưng trước khi công bố, các thí sinh cần phải qua một tuần huấn luyện.

Nghiêm Hoán nói đây là để cho bọn họ đạt được một cái gì đó, không thể đến tham gia một cuộc thi, đi học hai ba vũ đạo rồi bị loại, sau đó liền rời đi.

Dù sao có rất nhiều thực tập sinh từ các công ty nhỏ không được đào tạo bài bản chính thống, họ cũng không nghĩ tới đến đây không có thực lực không có bối cảnh, ở lại học hỏi chút gì là được rồi.

Dù chỉ có một tuần cũng đáng học.

Trong giai đoạn này, các thí sinh hạng A thường xuyên bị kéo ra ngoài quay quảng cáo, mọi người đều rất cao hứng, cũng làm cho các thí sinh hạng BCDF thêm kiên định vọt vào hạng A.

Cho đến nay, chương trình đã phát sóng được hai tập, vì thế mà họ cũng có fans riêng của mình, còn đặc biệt đưa đón họ đi tập.

Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền, Lâm Duẫn Nhi có quan hệ tốt nhất. Cả ba luôn cùng nhau đi tập, lại cùng nhau tan tầm.

Càng kết thân với Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan càng xem trọng cô gái này, cô lúc nào cũng hoàn mỹ thể hiện ra bốn chữ "Thiên đạo thù cần".*

(*) Đạo trời đền đáp người cần cù.

Sau đó, tập ba của <Thần Tượng Thời Đại > cũng được phát sóng, đó là nội dung bảng xếp hạng lần đầu tiên được công bố, thân thiết giữa nàng và Bùi Châu Hiền bị camera phóng to, khiến cho nàng có bộ dáng như cùng Bùi Châu Hiền có quan hệ rất tốt.

Bởi vì ánh mắt mê man cùng khó tin của Lâm Duẫn Nhi lúc đó, Fans CP đầu tiên của Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền được sinh ra, lúc đón hai người đi tập nhìn thấy Bùi Châu Hiền kéo tay nàng thì điên cuồng kêu gào.

Nhưng Tôn Thừa Hoan không quan tâm lắm, thậm chí còn thích thân mật với Bùi Châu Hiền trước mặt fans, nàng không biết loại tâm thái này gọi là gì, có lẽ là khoe khoang đi, khoe khoang với người khác xem cô gái xinh đẹp này cùng chính mình có quan hệ tốt thế nào.

Nàng thực sự thích gần gũi với Bùi Châu Hiền. Dù sao thì ai có thể lớn lên giống như Bùi Châu Hiền đây, tính cách đơn thuần, ưu tú lại nỗ lực, làm sao có ai chán ghét cô được?

Tôn Thừa Hoan biết rằng fans đưa đón hai người đi tập sẽ đăng tin tức, nàng không khỏi nghĩ đến người mà nàng đã từng yêu cả đời.

Chị ấy sẽ nhìn thấy sao? Nếu chị ấy nhìn thấy sẽ khổ sở, sẽ mất mát sao?

Nàng lắc lắc đầu, cảm thấy mình thật sự mơ mộng hảo huyền rồi, đời trước kết hôn mười năm, người kia đem nàng đưa lên giường Bùi Châu Hiền, con mắt đều không chớp. Đời này làm sao có thể chứ?

Nàng cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn cùng không cam lòng, nhưng không có cảm giác đau lòng. Nàng chạm vào ngực mình, không khỏi vui mừng nở nụ cười, lãnh mạc của mười năm kia cùng tổn thương của nửa năm sau, cuối cùng làm phai nhạt tình yêu của nàng dành cho Phương Huyên Dao.

Buổi tối trở về ký túc xá, Tôn Thừa Hoan lại đói bụng, nàng ủy khuất mím mím môi, đi một vòng trong phòng bếp trống trải, u oán sờ sờ bụng chính mình.

Hành động này được hơn một nửa, Tôn Thừa Hoan chợt nhận ra có gì đó không đúng liền nhanh chóng bỏ tay xuống. Tại sao nàng lại cảm thấy càng sống càng mất đi lý trí, đều muốn quên đi sự thật rằng mình được sống lại một lần nữa, nàng là Tôn Thừa Hoan 30 tuổi!

Nghĩ xong lại u oán tiếp tục xoa xoa bụng, như thế càng mệt mỏi a. Nàng bây giờ chỉ mới 19 tuổi, nàng không có vi phạm cái gì cả!

"Đói sao?"

"Đói a."

Tôn Thừa Hoan mở cửa, chỉ nghe thanh âm không cần mặt mũi của Lâm Duẫn Nhi: "Nhớ làm cho chị một hộp mì nữa nha!"

"... Gọi ba ba đi."

"Ba ba!" Lâm Duẫn Nhi không chút do dự kêu.

Tôn Thừa Hoan: "..." Thật sự không có chút liêm sỉ.

Tôn Thừa Hoan đi xuống hai tầng lầu, gõ cửa phòng ngủ của Trương Tiểu Ngữ.

"Có chuyện gì vậy Thừa Hoan?"

Tôn Thừa Hoan có chút ngượng ngùng nói: "Tớ đói."

Trong tuần này, đây là lần thứ tư nàng đến phòng Trương Tiểu Ngữ đòi ăn.

Kỳ thực, nhiều người thích tìm nhân viên yêu cầu họ gọi điện thoại gọi món bên ngoài, nhưng Tôn Thừa Hoan thường tập luyện rất muộn, khi nàng trở về thì nhiều cửa hàng đã đóng cửa, nàng lại rất đói, vẫn thích ăn một hộp mì đơn giản.

Trương Tiểu Ngữ trợn to hai mắt, tức giận nói: "Chờ đã."

Tôn Thừa Hoan đi không bao lâu liền thu hoạch được hai hộp mì, vui vẻ trở lại phòng ngủ.

Lâm Duẫn Nhi không làm gì cả, nàng đun nước trong bếp, ngồi ở chiếc bàn vuông màu hồng chờ Tôn Thừa Hoan, ngoan như một tiểu bảo bảo.

Tôn Thừa Hoan mắt đầy khinh thường đưa cho Lâm Duẫn Nhi hộp mì Trương Tiểu Ngữ vừa cho nàng.

Cả hai thuần thục khui hộp, đổ nước rồi lấy đồ đè lên trên hộp mì.

Chẳng mấy chốc, hương thơm tràn ra, hai người không hẹn cùng nuốt một ngụm nước bọt.

Tôn Thừa Hoan không khỏi khinh bỉ chính mình, nàng thật sự bị ép đến mức chảy nước miếng vì một hộp mì!

Lúc nàng chuẩn bị động, khóa cửa nhẹ nhàng vang lên, là Bùi Châu Hiền trở về. Hôm nay cô luyện tập nhiều một lúc, cho nên không cùng Tôn Thừa Hoan và Lâm Duẫn Nhi trở về.

Cô nhẹ hít một cái: "Hai người ăn mì sao?"

"Vẫn chưa ăn, chị muốn ăn một miếng không?" Tôn Thừa Hoan chỉ vào hộp mì ra hiệu.

Bùi Châu Hiền cau mày, lúc Tôn Thừa Hoan nghĩ cô sẽ từ chối, cô khẽ thở dài.

"Vậy ăn một miếng."

Tôn Thừa Hoan cong mày, không nhịn được cười ra tiếng: "Nhìn bộ dáng đắng đại thù sâu của chị em còn tưởng chị không ăn."

Tôn Thừa Hoan liền động, cầm cái nĩa cuốn lên một ngụm mì lớn, còn cẩn thận thổi thổi: "Đây."

Bùi Châu Hiền hiện tại cùng Bùi Châu Hiền trong ký ức của nàng có cách biệt rất lớn, không có bộ dáng lãnh mạc cách người vạn dặm, nhưng có thêm một phần xích tử chi tâm, càng hoạt bát... Như vậy, càng đáng yêu.

Bùi Châu Hiền đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mì, cô vén tóc ra sau tai, cúi người về phía trước: "Cảm ơn."

Cô cẩn thận cắn sợi mì, môi đỏ răng trắng, cái miệng nhỏ khi ăn rất đẹp mắt.

Lâm Duẫn Nhi bên cạnh thở dài một tiếng, nói: "Thừa Hoan, em chớp mắt mấy cái đi, mắt đều muốn dính vào mặt Châu Hiền rồi."

Tôn Thừa Hoan phớt lờ nàng, nhìn Bùi Châu Hiền nói: "Hay là chị ăn hết đi?"

"Không cần, tôi no rồi." Tai của Bùi Châu Hiền có chút ửng hồng.

Tôn Thừa Hoan lúc này mới ôm hộp mì, trợn mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi: "Nếu chị có thể trưởng thành như Châu Hiền, em cũng sẽ nhìn chị."

"Này? Em ngược cẩu còn thẳng khí hung hăng như vậy."

Tôn Thừa Hoan nhún nhún vai, bắt đầu ăn mì, nói: "Thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net