Truyen30h.Net

When I Seventeen

Ngày hôm nay Len tỉnh dậy,hắn thấy bầu trời tươi sáng hơn rất nhiều ,cảm giác nhẹ nhõm như đã bỏ dược tảng đá trong lòng xuống vậy. Len thấy mẹ của mình đang đứng nhfn ra ngòa cửa sổ ,ánh mắt bà buồn rầu vô cùng ,Len chống tay ngồi dậy,nghe tiếng động bà giật mình thoát khỏi suy tư ,quay sang nhìn hắn, đôi mắt bà chợt trở lên giận dữ , bà bước nhanh đến và tát thật mạnh vào mặt hắn ,cá tát đau  đến nỗi bàn tay bà cũng đau buốt 
Len kông tỏ vẻ gì ngạc nhiên,trái lại hắn bình thản như tất nhiên rồi, hắn nhìn mama nước mắt bà không ngừng rơi ,đôi tay vừa đánh hắn lúc nãy run lên vì súc động. Len nén đau bước xuống giường,nhẹ nhàng ôm mẹ vào lòng,đôi môi chợt khẽ hôn lên tóc bà 
-Xin lỗi mẹ


Gakupo muốn lộn tròng ra khi thấy Len mặc đồng phục nghiêm chỉnh đến lớp,trên người không có mùi rượu cũng như không dính máu, thậm chí kinh khủng hơn là còn mang đầy đủ sách vở nghi bài ,và không chỉ mình Gakupo thắc mắc mà cả Luka và Won đều kinh ngạc khi thấy giờ ăn trua Len vẫn đọc sách. Biết tính của hắn nên chả ai hỏi và đều có chung ý nghĩ người khiến hắn lại thay đổi như vậy chỉ có thể là Rin . Và cứ thế , nơi thường xuyên lui tới của Len từ bar ,nhà kho đường đua ...trở thành trường học thư viện ,chắng mấy chốc đại ca trường trở thành con mọt sách khiến không chỉ học sinh mà cả giáo viên cũng ngạc nhiên thậm chí một cuộc họp kín của giáo viên đã diễn ra mục đích để chọn lại dàn giáo viên ưu tú dạy học cho lớp của Len ,thế mới biết sức ảnh hưởng của hắn to lớn thế nào  
-Đưa đây 
Lenka giật mình ngẩng lên thì  thấy Len đã đứng trước mặt từ khi nào, và tất cả học sinh đang nhìn chằm chằm vào họ 
-Đưa gì cơ 
Lenka nhíu mày ra chiều không hiểu giọng khồng chút âm  sắc  
-Đừng để tôi đào nhà cô lên để tìm 
Cô hơi tái mặt, ai thì được chứ hắn tuyệt đối không phải người nói suông. Lenka nuốt nước miếng, mở cặp ra và lấy tấm hình đưa cho len.Hắn nhìn bức ảnh, lúc đầu khi tìm không được, hắn đã nghĩ có khi mất đi lại tốt hơn, nhưng rồi, hắn vẫn không thể từ bỏ.

Lenka nhìn theo bóng Le đầy nuối tiếc, cô muốn được con người đó chú ý biết bao,cô đã yêu hắn, yêu cái cách hắn yêu Rin, mãnh liệt và vô cùng sâu sắc 
còn mải ngẩn người suy nghĩ thì một giọng nữ kéo cô về thực tại 
-Nói chuyện với chị một chút được không 
Sân sau 
Luka đưa sấp hình cho Lenka, trong đó là hình cô ở quán bar, đang lả lơi chêu ghẹo những người khách

- Nghe nói em xưng tên là Kagamine Rin? 
Lenka không đáp , chớp nhanh đôi mắt , cô chối 
- Đó không phải là em 
- Vậy là ai 
- Sao chị không nghĩ là chị Rin 
- Không bao giờ 
Lenka nhếch miệng cười 
- Sao chị có thể chắc chắn như vậy, lỡ như...

- Vì chị đủ hiểu Rin để tin chắc rằng người này chắc chắn không phải nó 
Luka vô cùng chắc nịch khiến lenka không khỏi ghen tị, cô khoanh tay 
- Là em thì sao 
- Em có biết nếu chuyện này đến tai anh Len thì hậu quả sẽ là gì không?

Lenka im lặng không đáp, dù gì giờ cô cũng chẳng còn gì để mất rồi, nếu người cô yêu không thể yêu cô, vậy hãy để người đó nhớ đến cô bằng cách hận cô vậy 
Luka thở dài nhẹ nhàng nói 
- Chị biết em rất hận Rin vì khiến em rơi vào cảnh bị bắt nạt, chính chị cũng từng là nạn nhân của những trò đùa ấy ,rồi Rin xuất hiện, cô ấy thà đối đầu với hàng chục tên bắt nạn như vậy để cứu chị 
-Ý chị muốn ca tụng chị ấy là người tốt và bảo em đừng hận? 
-Phải chuyện rất dễ dàng 
-chị nói như vậy vì chị không phải là em

-Em nói như vậy vì em chưa gặp Rin 
Lenka nhìn vào đôi mắt khiên định của Luka cảm thấy ganh tỵ hơn bội phần, cô cụp mắt, cười buồn

-Chị ấy thực sự rất may mắn!

kéttt 
Tiếng cửa rít vang lên nạng nề giữa không gian rộng lớn, tiếp đến là tiếng bước chân từ tốn đi trên nền cỏ và rồi đôi giày thể thao đừng trước bức ảnh của một cô gái 
-Anh đến rồi 
Len mỉm cười nhìn Rin, nụ cười rạng rỡ đáp lại lời chào của hắn. Len đặt bó hoa chuông vàng xuống, dịu dàng nói:
-Anh đem theo loại hoa em thích nhất đây, khó mua lắm đấy 
Đáp lại hắn vẫn là sự  yên lặng, Len nắm chắt tay, trước khi đến đây,hắn đã hạ quyết tâm rất lớn, nhưng lòng ngực trái vẫn âm ỉ đau

- Có phải em thất vọng lắm không khi thấy anh như vậy..., suốt một năm qua, anh đã khiến những người yêu thương ah đau lòng rất nhiều, ba bị bệnh mà anh vẫn chưa đến thăm lần nào, mẹ gầy đi nhiều mà anh cũng chẳng quan tâm, anh chỉ mãi sống trong đau khổ của mình mà quên rằng còn có nhiều người vì sự đau khổ của anh mà đau lòng... 
sau lần bị đâm vào chân,Len giường như đã tỉnh đậy,đã hiểu ra ,và đã nghĩ thông suốt  
-...đã đến lúc anh phải thức dậy khỏi cơn mơ này rồi, phải bỏ xuống thôi 
Len chạm tay vào tấm ảnh của Rin, đôi mắt vừa vô hồn vừa đau đớn

Đối với Len, sự xuất hiện của Rin như một giấc mơ không đoán trước, giấc mơ tuyệt đẹp nhất, nhưng rồi như mọi đứa tre ham ngủ khác, cuối cùng, cũng phải tỉnh đật. Rất lâu sau đó, hắn chầm chậm tháo chiếc nhẫn trên tay ra, đặt lên bia mộ của Rin.
"- Joe-nghĩa là cuộc sống, em chính là cuộc sống của anh"

- Cảm ơn em,đã cho anh biết tình yêu thực sự là như thế nào, cảm ơn em, đã khiến anh thấy cuộc sống này đáng chân trọng biết bao, cảm ơn em , vì tất cả... Tạm biệt, Joe 


Len quay người bước đi nhanh như chạy, như lần cuối hắn không đủ can đảm ở bên em, lần này, hắn chạy để thoát khỏi tất cả những kí ức về em. Rin vẫn lặng lẽ mỉm cười, em đâu còn cảm nhận được hắn yêu em đến nhường nào,em 17 tuổi, hắn yêu em say đắm, em đi rồi, thời khắc của em dừng lại mãi mãi, cũng như tình yêu của hắn dành cho em, trở thành vĩnh cửu..
cũng từ khi ấy, Len không bao giờ đặt chân đến đó nữa.

Bó hoa chuông vàng dần héo úa theo thời gian...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net