Truyen30h.Net

Youkoso Jitsuryoku Shijou Shugi Năm 2 Vol 4.5

Chương 2: Khởi đầu của kỳ nghỉ ngắn ngủi (2)

vipboi006

Phần 1

Hồ bơi nhanh chóng vắng ngay khi Nagumo và bạn bè anh ấy bắt đầu đến.

Nếu anh ấy muốn nói chuyện trực tiếp với tôi, ngay cả khi không hẹn trước, anh ấy chắc chắn sẽ cho một người thông báo cho tôi nếu rời khỏi đây.

Thực tế là anh ấy không làm vậy, tôi nghĩ anh ấy không có ý định sắp xếp một nơi để nói chuyện.

Tất nhiên, không vui vẻ gì khi tiếp tục trở thành trung tâm của sự chú ý.

Khi tôi chuẩn bị vào phòng thay quần áo để rời khỏi đây--------

"Ayanokouji-senpai!"

Tôi tình cờ gặp Nanase, người đã nhìn thấy tôi ở hành lang và chạy về phía tôi với vẻ mặt hạnh phúc.

Trên một con tàu, nơi mà bạn biết chính xác nơi mình muốn đến, bạn sẽ đi qua các học sinh mà mình biết nhiều lần bên ngoài, vì vậy việc gặp nhau hai ngày liên tiếp không phải là điều bất thường.

Tuy nhiên, cách em ấy xuất hiện khiến tôi nhớ đến cảnh tượng hôm qua tôi thấy vì nó giống hệt nhau.

"Bây giờ, em có thể lấy một chút thời gian của anh không?"

Em ấy dường như đang kiểm tra xung quanh tôi một cách nhẹ nhàng để chắc chắn tôi không đi cùng ai khác.

Có lẽ em ấy không thể bắt chuyện vì hôm qua tôi đã đi cùng Ishizaki.

Tuy nhiên, tôi gật đầu, hơi bối rối trước áp lực mạnh và sự gần gũi.

"Thực ra, em không chắc mình có nên nói chuyện này hay không, nhưng, uhm, điều đó làm em bận tâm.

"Chuyện gì khiến em bận tâm?"

Nanase gật đầu và tâm trạng vui vẻ của em ấy biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.

Sau đó, trong khi nhìn xung quanh, Nanase nói thì thầm.

"Có một điều em đã không nói với senpai. Nếu em không làm vậy, anh có thể sẽ tức giận, nhưng ..."

Tôi có thể tức giận? Tôi tự hỏi nó là cái gì.

"Điều đó-"

Nanase định nói cái gì đó mà em ấy không nói với tôi bằng một lời thì thầm lặng lẽ hơn, nhưng ...

"A rế? Ayanokouji-kun?"

Nanase vội vàng tránh xa khi một giọng nói lạ gọi tôi. Đó là Kobashi Yume, bạn cùng lớp của Ichinose.

Trong cuộc sống học đường trước đây, chúng tôi thậm chí không chào nhau khi gặp nhau.

Tuy nhiên, trong kỳ thi trên đảo hoang, tôi đã dành thời gian ít ỏi cho gặp gỡ đó.

Có vẻ như nó đã tạo ra sự khác biệt trong mối quan hệ của chúng tôi.

"A, có phải chị ... đã làm phiền em không? Tốt hơn là chị nên đợi nhỉ. "

Cô ấy xin lỗi, có lẽ vì cảm thấy mình đã không để ý đến Nanase, người đang trốn sau người tôi.

"Không, đừng lo lắng. Em chỉ hỏi Ayanokouji-senpai về điều mà em không hiểu thôi."

"Em có chắc không?"

Nanase gật đầu mạnh hai lần, như thể nó không nghiêm trọng như cô ấy nghĩ.

"Em sẽ gọi lại cho senpai khi có thời gian ạ."

Tôi chắc đó không phải là điều mà các học sinh khác muốn nghe.

Nanase cúi đầu thật sâu không chỉ trước tôi, mà còn với Kobashi, và chạy đi.

"A, xin lỗi, ya, tớ không biết là cậu đang nói chuyện với em ấy. Đó là học sinh năm nhất? Tớ đã làm cho em ấy nổi giận, phải không?"

"Cậu không cần phải lo lắng về điều đó. Thay vì thế, cậu cần gì với tớ vậy?"

"Thực ra, các bạn nữ trong lớp tớ sẽ tổ chức một bữa tiệc tối nay để ăn mừng thành tích tốt của lớp. Tớ đã tự hỏi liệu cậu có muốn tham gia cùng chúng tớ không, Ayanokouji-kun. Tớ cũng muốn cảm ơn cậu đã giúp Chihiro-chan."

Tôi đã nhận được một lời mời như vậy.

Tuy nhiên, từ "bạn nữ trong lớp" đã ấn tượng rất mạnh trong tâm trí tôi.

"Những người nào sẽ tham gia vậy?"

Tôi sợ hãi và cố gắng xác nhận điều đó, nhưng Kobashi nghiêng đầu trong khi nói, Hm.

"Chúng tớ vẫn đang trong quá trình điều chỉnh. Cậu không cần phải lo lắng về điều đó vì không có bất kỳ học sinh lạ nào."

Không phải tôi sợ những học sinh lạ đi cùng, mà là cô ấy có vẻ không hiểu.

"Chỉ có học sinh của lớp cậu, phải không, Kobashi? Tớ là người lớp khác tham gia có thích hợp không?"

"Vậy à? Không có chuyện đó đâu. Này, này. Vậy thì sao?"

Lời mời đến một bữa tiệc ăn mừng.

Thành thật mà nói, tôi không hứng thú lắm, vì không có nhiều người trong lớp của Ichinose mà tôi có thể nói chuyện một cách thân thiện.

Đặc biệt là bây giờ, ngay cả khi tôi gặp Ichinose, tôi không chắc mình sẽ có thể trò chuyện với cô ấy.

Nó hơi buồn, nhưng tôi sẽ từ chối nó.

"Không, tớ sẽ không đến đó---"

Thấy tôi định từ chối lời mời, Kobashi chắp tay như thể than vãn.

"Làm ơn! Tớ nghĩ đó là định mệnh mà chúng ta gặp nhau ở đây, cậu biết đấy?"

Thật khó để nói điều đó, nhưng tôi không thể nhượng bộ.

Tôi cảm thấy nếu tôi tham dự, nó sẽ không tốt cho tôi sau này.

"Cậu đang nói ... đó là trách nhiệm của tớ, phải không?"

"Eh?"

"Uun, tớ có thể làm gì đó, huh. Tớ có thể nói điều này với mọi người trong lớp [Tớ đã mời Ayanokouji-kun, nhưng cậu ấy đã từ chối tớ dù tớ mời cậu ấy một cách đoàng hoàng]"

"Chờ một chút. Làm sao có thể?"

"Vậy cậu có muốn đến không?"

"...Về điều đó..."

"Tớ đã nghĩ cậu không muốn. A-ah, giá như tớ có thể mời cậu tốt hơn một chút ... xin lỗi cậu."

"Tớ cũng xin lỗi khi cậu thất vọng như vậy ..."

"Nhưng, điều quan trọng là cậu phải đến... Làm ơn, làm ơn! Và Honami-chan cũng sẽ đến!"

Một lần nữa, lần này cô ấy cọ xát hai bàn tay mạnh mẽ hơn so với trước.

Đến mức này, như thể đã không còn lối thoát.

"Được rồi. Việc tớ đến thực sự rất quan trọng, đúng không?"

"Um, cảm ơn! À, nhưng mà đừng nói với Honami-chan là cậu sẽ đến bữa tiệc hôm nay nhé?"

Nụ cười của cô ấy rạng rỡ đến mức khó tin trước đây cô ấy đã từng trông thất vọng và buồn bã.

Người ta thường nói phụ nữ sinh ra đã là diễn viên.

Không được nói với Ichinose? Điều đó khiến tôi hơi lo lắng.

"Tại sao phải giữ bí mật? Và tớ cũng cần sự cho phép của mọi người mới có thể tham gia được."

Nếu thậm chí có một học sinh từ chối tôi tham gia, tôi hy vọng cô ấy sẽ không ngần ngại nói với tôi.

Bằng cách đó, một lần nữa tôi có thể từ chối thẳng thắn vì lợi ích chung.

"Cậu thấy đấy ... không phải tốt hơn là làm cho sự xuất hiện của Ayanokouji-kun một cách bất ngờ?"

Tôi không thể không nghĩ đó là một bất ngờ theo một cách không mấy tốt đẹp.

Tôi không muốn nói về nó, nhưng có vẻ như bạn cùng lớp của cô ấy cũng đang nghĩ rất nhiều về tôi và Ichinose.

"Vậy thì tớ sẽ đợi ở phòng 5034 lúc 8 giờ nhé?"

"Phòng 5034... họ sẽ tổ chức trong phòng của ai đó hả?"

Tôi nghĩ họ sẽ sử dụng khu vực nghỉ ngơi hoặc boong ở đâu đó.

Ngoài ra, số phòng chỉ ra đây là phòng ngủ dành cho nữ, không phải của nam.

"Không được à?"

"Không ... không có, tớ chỉ thấy nó khó khăn hơn một chút để tham dự."

(Tlg: Động thiên thai cmnr :).)

"Tớ không nghĩ như vậy. Đúng không?"

Bất kể tôi trả lời gì, tôi vẫn tiếp tục bị đẩy bởi câu "Đúng không?" từ Kobashi.

Lối thoát của tôi đang bị đóng lại.

"Vậy thì tớ sẽ đợi cậu! Dù sao thì cậu cũng phải đến, ya!"

Có lẽ cô ấy đã hài lòng với việc hứa với tôi, Kobashi bước đi nhanh hơn một chút.

"Uhm."

Thậm chí còn chưa đến lúc phải nói chuyện trực tiếp với Ichinose...

Hà, nếu tôi ở trong một nhóm lớn, tôi nghĩ sẽ ổn thôi.

Nếu đó là một bữa tiệc ăn mừng khắc nghiệt, chắc chắn không có một đứa con trai ở đó.





(End Part 1)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net