yujeong ༚ taeman ➵ they're a match made in heaven
chương 3: mình luôn tự hào về cậu
Lần này thì, Yeonju đã phán đoán sai rồi.Đã được một khoảng thời gian kể từ ngày Youngsoo bị quả cầu đâm chết, chính xác là đã hơn một tuần.Và Taeman sẽ chẳng bao giờ quên được ngày hôm đấy. Ngày mà cậu thật sự chứng kiến lớp trưởng đau đến ngất đi trong vòng tay cậu. Và tiếng nức nở mỗi đêm khi cô tỉnh dậy, dù họ đã thật sự an toàn, tại một trạm cứu trợ nhỏ gần trung tâm Seoul.Yujeong dường như đã quen với nhịp sống của mọi người. Hoặc là Taeman đã ước như thế.Dẫu có bao nhiêu cố gắng, những cuộc trò chuyện, những hành động gợi nhớ, thì tất cả chỉ giống như là họ đang làm quen một người bạn mới.Yujeong vẫn vậy. Cô ấy vẫn điềm đạm, trưởng thành, dịu dàng như hồi trước. Nhưng là thái độ của Yujeong ngày trước, thời điểm mà họ mới biết đến nhau, vẫn còn nét ngây ngô của cấp 3 học trò, thời điểm mà chỉ biết đến học và chơi, thi cử bù đầu ngập mặt.Không có điều gì có thể diễn tả được nỗi đau đớn của cậu. Taeman đã sốt sắng đến mức có những đêm cậu chỉ dám đứng ở phía sau bức tường, khi trông thấy cô gái của cậu khóc tàn nhẫn đến nhường nào. Và cậu thì không thể bước nổi lấy một bước, đến bên cạnh an ủi cô. Yujeong luôn tìm cách tránh né cậu, bằng một cách nào đấy, và Taeman sợ rằng chỉ cần mình vượt qua giới hạn mà cô vạch ra, cậu sẽ thật sự không còn cơ hội nữa. Chẳng một ai biết cô đã khóc nhiều thế nào, ngoài cậu. Khi cô vẫn làm tốt vai trò của mình, dù mất trí nhớ, nhưng tính cách dường như không thay đổi, vẫn là tự dựng cho mình tấm khiên, cô độc chống chọi lấy tất cả, không một lời than vãn. Và thế là, họ đều đang nghĩ rằng cô sẽ sớm hồi phục, sẽ sớm trở lại thành lớp trưởng của lớp 2 năm 3.Nhưng tình trạng của Yujeong không hề được cải thiện. Chỉ là chẳng một ai quan sát cô mỏi mắt như cậu để nhận thấy, rằng cô vẫn nhớ được gần hết tên của mọi người, sở thích của họ, thói quen, tất cả mọi thứ, đều là một lớp vỏ bọc hoàn hảo.Đáng ra cậu cũng phải cảm thấy như thế. Nhưng từ cái ngày mà cậu biết mình cần bảo vệ người con gái này, thì trái tim cậu đã chôn chặt vào đôi mắt của cô. Đôi mắt sưng húp vì khóc, đẹp tựa viên ngọc sáng, nhưng lại sâu thăm thẳm, và Taeman chẳng thể biết được cô đang nghĩ đến điều gì, cậu bị nhấn chìm vào đôi mắt đấy, nhưng lại không tình nguyện muốn thoát ra. Cố mọi cách để đi sâu vào, nhìn thấu nỗi đau của cô. Và nếu có thể, Taeman đã ước mình sẽ là người gánh hết nỗi u uất ấy.
.
Chiyeol không nhận mình là người nắm bắt được tất cả mọi thứ trong lớp, chỉ là điều này diễn ra quá rõ ràng ngay trước mắt cậu.
Đó là cái cách mà mỗi ngày Taeman nâng niu Yujeong. Và nó đau đớn không kể xiết.Khi ngày xưa không hiếm để nhìn thấy sự trêu chọc ngốc nghếch từ phía cậu ấy, và tiếng cười khúc khích từ cô khi họ bên cạnh nhau. Họ là những gì dễ thương nhất. Nhẹ nhàng nhất. Và êm dịu nhất.Nhưng bây giờ, cậu chỉ thấy người bạn của mình luôn ngập ngừng, chần chừ mỗi lần muốn tiếp cận Yujeong. Mỗi sáng sẽ là một hộp sữa, đôi khi là viên kẹo. Dù cho lương thực của họ đang dần cạn kiệt, và dù cho Taeman cứ tối ngày cãi nhau với Heerak để giành được số đồ ngọt đó, nhưng từ ngày họ dừng chân tại căn cứ, chưa một ngày nào Chiyeol thấy cô thiếu một hộp sữa hay một cái kẹo.Cậu cũng biết Yujeong nhìn ra ai tặng mình, cũng biết rõ cô luôn muốn trả lại Taeman, nhưng cậu thật sự nể phục khi dường như Taeman đã chuẩn bị sẵn cả trăm lý do để thuyết phục Yujeong nhận chúng.Nhưng cũng có những lần mà cậu chứng kiến Taeman thật sự sụp đổ khi ở một mình. Khi cậu ấy mất phương hướng, mất đi một nửa linh hồn. Yujeong đối xử với Taeman không hơn không kém là một người bạn mới quen. Và Chiyeol hiểu được một phần cảm giác ấy. Khi nếu như đó là Nara, cậu sẽ còn đau đớn hơn gấp vạn lần..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net