Truyen30h.Net

(EDIT HOÀN) KỲ THỰC TA CỰC KỲ CÓ TIỀN - HÀO TUYẾT

Chương 34+35 #

bilundethuong

Chương 34: Cứu người

Mặt trời treo cao trên bầu trời, hai ba giờ chiều là thời điểm nóng nhất, mồ hôi ướt đẫm cùng liên tục đi đường không ngừng nghỉ cực kỳ hao phí thể lực.

Lạc Vân Thanh cảm thấy mình sắp bị nướng chín, muốn thăng cấp như vậy thật không dễ dàng.

"Nghỉ ngơi tại chỗ một chút đi." Nhìn một đám người dáng vẻ hơi thở thoi thóp, Lạc Vân Thanh cũng không đành lòng, nghĩ nơi này cũng đã đủ xa, hẳn là sẽ không có người đuổi theo nhỉ? Vận khí của mình cũng sẽ không kém đến như vậy.

"Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi." Quan Oánh Oánh đặt mông ngồi xuống, trong tay cầm một cái lá cây không ngừng quạt gió cho mình, cố vốn không chịu được nóng, thời tiết nóng lên cả người đều khó chịu, huống chi trời nóng như vậy còn phải đi liên tục, đúng là lần đầu tiên trong đời.

"Oánh Oánh, mặt cậu thật đỏ nha, không có việc gì chứ?" Ngồi bên cạnh Quan Oánh Oánh chính là bạn cùng phòng của cô - Từ Hiểu Huệ, nhìn cô cả người đỏ rực có chút lo lắng, sao phơi một chút nắng mà giống như bị dị ứng cả người vậy? Sẽ không có việc gì chứ?

Quan Oánh Oánh vẫy vẫy tay, hữu khí vô lực nói: "Không sao, chờ không phơi nắng nữa là tốt thôi, nhưng có lẽ tôi sẽ bị đen đi mấy tông." Nói đến câu sau, cô cũng từ chẳng hề quan tâm trở nên có chút uể oải, phải biết là da cô trắng đều là do mình tỉ mỉ bảo dưỡng mới có được, đen đi vài tông thế này không biết phải tốn bao nhiêu công sức nữa mới có thể dưỡng trở lại đây.

"Tiết thực nghiệm đợt trước cũng có phơi mà, sao không thấy cậu giống như lúc này?" Từ Hiểu Tuệ vẫn có chút lo lắng, dù sao người này đỏ giống như tôm luộc vậy, quá dọa ngươi.

"Vì trước kia tôi có bôi một đống kem chống nắng, phun sương chống nắng, hiện tại không có điều kiện như vậy." Quan Oánh Oánh nhớ tới đồ chống nắng trong ký túc xá, nước mắt đều sắp tuôn rơi, trong lòng quả thực hối hận muốn chết, nếu sớm biết vậy liền mang theo một lọ đi, lấy lọ nhỏ nhất, thế nào cũng nhét vào vừa được chứ? Bây giờ thì hay rồi, không có mà dùng, đúng là óc heo.

"Tôi đắp cho cậu chút mặt nạ đi." Từ Hiểu Tuệ mang theo mặt nạ giấy nén lại đây, mặt nạ giấy này vẫn là ngày hôm qua khi thu thập ba lô bất ngờ phát hiện, cô trước một đêm ở ký túc xá làm màng nước, lơ đãng nhét mấy viên mặt nạ giấy vào ba lô, vô tình lại có ích, hiện tại vừa vặn có thể dùng để đắp một chút, giảm nhiệt độ.

Quan Oánh Oánh không từ chối, đem nước dừa mình chưa uống lấy ra, xé một cái mặt nạ giấy nén hút nước sau đó đắp lên mặt.

Lập tức, cảm giác mát lạnh trên mặt làm cô thoải mái thở dài một hơi.

"Đội trưởng, cậu muốn đắp một chút không?" Từ Hiểu Tuệ nhìn quanh bốn phía, phát hiện Lạc Vân Thanh cũng mặt đỏ gay như Oánh Oánh, vì thế cầm một viên mặt nạ giấy lại đây hỏi.

Nhìn cô bạn nhiệt tình trước mắt, Lạc Vân Thanh lắc đầu, tuy rất nóng, nhưng cậu còn có thể chịu được.

"Tôi thấy mặt cậu đỏ lắm đấy, đắp một chút ít nhất cũng thoải mái hơn?" Khuôn mặt vốn dĩ rực rỡ phiếm hồng, khi không nói lời nào luôn mang theo một tia bệnh mỹ nhân, cô cư nhiên sinh ra một tia đau lòng đối với một đứa con trai, lại còn cảm thấy là đương nhiên! Chỉ có thể nói giá trị sắc đẹp cao thật sự có lợi.

"Không cần, nhìn nghiêm trọng mà thôi, kỳ thực không có việc gì." Đây là nói thật, Lạc Vân Thanh tuy đỏ bừng cả mặt, nhưng đúng là phơi không đen, chờ hết đỏ, da lại còn trắng thêm.

"Vậy cậu tự mình nhìn nhé, có cần gì thì tìm tôi." Từ Hiểu Tuệ nói.

"Được, cảm ơn, có cần gì chắc chắn tìm cậu." Lạc Vân Thanh cười với cô.

Tận đến khi Từ Hiểu Tuệ rời đi, Leonard ngồi bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình mới không sâu kín nói đùa: "Cậu thích cô bạn này?"

Tuy là nói đùa, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.

Thích? Lạc Vân Thanh có chút không biết nên khóc hay nên cười, liếc mắt nhìn hắn hỏi lại: "Cậu cảm thấy tôi thích cô bạn này?"

Bị khuôn mặt đỏ ửng mang theo đôi mắt đào hoa nhìn mình của Lạc Vân Thanh, Leonard cảm giác bản thân ngừng thở vài giây, sau đó chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy cậu không thích."

"Vậy không được, tất cả mọi người đều là bạn học, nói như vậy không thú vị." Ngồi xếp bằng trên tảng đá, Lạc Vân Thanh tay trái cầm một cái lá lớn quạt gió, tay phải cầm một quả dừa uống nước, ngoại trừ có chút nóng và mệt ra, cảm giác năm tháng mạnh khỏe.

"Hay là đừng đi nữa, cứ dừng chân ở đây đi." Mắt nhìn bốn phía, cậu thấy nơi này là địa phương thích hợp dừng lại, vì thế mở miệng nói.

............

Kỳ thật một đường đi tới Lạc Vân Thanh đương nhiên cũng hỏi qua ý kiến mọi người, không ngờ sinh viên 'Phật hệ' cư nhiên nhiều như vậy, ban đầu mọi người còn hùng tâm tráng trí, nhưng  mấy ngày trôi qua, tâm thái mọi người đã sớm khác với lúc mới tới, hiện tại tiểu đội bọn họ không có đem thắng thua để ở trong lòng như cậu nghĩ nữa.

Ngược lại càng nhiều người cảm thấy khảo hạch chính là khảo hạch, cùng người so đấu cũng rất thú vị, đương nhiên hình thức dạo chơi ngoại thành cũng có hứng thú, nhưng cứ đi đường mà tránh né người khác như vậy có chút mệt mỏi.

Dù sao có thể thăng cấp hay không đối với bọn họ mà nói không khác nhau mấy, lấy không được ba vị trí đầu, top 1000 cùng lắm cũng chỉ được khen thưởng mấy điểm số, đối với người học tập nghiêm túc mà nói, mấy điểm số căn bản không phải việc lớn, chỉ cần không trượt, bốn năm trôi qua trên người ai không có điểm số dư thừa?

Nhưng mọi người lại thấy hai đội trưởng đội phó đều vì mình tính toán, cho nên cũng ngại nói ra mà thôi, nhưng nếu Lạc Vân Thanh đã hỏi, những người bị hỏi cũng thực mịt mờ nói ra ý kiến của mình.

"Đây là suy nghĩ của mọi người sao?" Leonard hỏi.

"Đúng vậy, hỏi mấy người mới có người nói, bọn họ cũng không nói sớm, nếu nói sớm, thì cứ ngốc tại bên kia, hiện tại đi lâu như vậy, mới tìm được một chỗ tương đối tốt như này, có lẽ tất cả mọi người đều lười quay trở lại, vậy ở bên này chơi đi." 

Non xanh nước biếc, lại còn có bãi biển, Lạc Vân Thanh cảm thấy chơi mười mấy tiếng  cũng không có vấn đề, mà nếu thật có người tới cướp đoạt thẻ bài âm dương, vậy đến lúc đó lại xem tình huống , dù sao đối với bọn họ mà nói trận khảo hạch này cũng không khác trò chơi là mấy, ngược lại là do bản thân. 

"Cậu không muốn lấy vị trí thứ nhất?" Leonard có chút nghi vấn.

"Muốn chứ, nhưng là tùy duyên đi." Lúc trước đúng là muốn lấy vị trí thứ nhất, muốn cái chai dịch chữa bệnh gen kia, đương nhiên hiện tại cũng muốn, nhưng lại không có suy nghĩ nhiều như lúc trước nữa.

Chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta, một vòng sát hạch cuối cùng cũng không biết là cái gì, kỳ vọng quá cao thất vọng càng nhiều.

"Ừ." Leonard nhẹ nhàng gật đầu, cũng không biết là đồng ý ở chỗ này chơi hay là tỏ vẻ hiểu lời nói của Lạc Vân Thanh.

Nhưng đối với hắn mà nói lần khảo hạch này kỳ thực cũng không có lực hấp dẫn gì, thậm chí so với nhưng lần khảo hạch thi đấu trước kia, lần khảo hạch này càng giống như để thể hiện bản thân, đều không giống với khảo hạch, lực hấp dẫn đối với hắn rất thấp.

............

Nghe được hai vị đội trưởng quyết định hạ trại, một đám người hoan hô, đặc biệt là Đường An, vốn dĩ còn một bộ sống không bằng chết, nghe được không phải đi tiếp nữa nhảy cao ba thước, còn chủ động xin ra trận đi tìm thực vật. Kỳ thực nói là tìm thực vật, còn không bằng nói đi chơi, vì bọn họ hiện tại đang trên một con đường nhỏ, bên trái là cỏ dại nhỏ mọc thành từng cụm mặt cỏ, nhưng bên phải lại là bãi biển, hắn chính là muốn đi tới bãi biển kia.

Có điều bãi biển bên này cũng không bằng phẳng tinh tế giống như bãi biển cát vàng kia, mà có rất nhiều cục đá gồ ghề nhấp nhô, hướng bò lên tảng đá lớn, thậm chí có thể nhìn đến sóng đánh hung ác lên bãi đá, đối với người sợ độ cao sinh ra sợ hãi.

"Oa, nơi này sóng biển thật mãnh liệt."

"Đẹp quá, thật xinh đẹp."

"A? Các cậu nhìn, bọt sóng nơi này khi lui lại sẽ sinh ra một đạo cầu vồng nhỏ."

"Thật vậy chăng? Chỗ nào, chỗ nào?"

"Ở chỗ mỏm đá lõm vào bên kia kìa, cậu nhìn kỹ xem, đợi lát nữa liền có."

"Thấy rồi, tôi thấy rồi, thật sự có."

"Thiên nhiên thực thần kỳ, rõ ràng cùng là một phiến hải dương, nhưng cảnh sắc lại hoàn toàn bất đồng."

"So với những hải đảo trước kia thú vị hơn nhiều, bên kia đầy người, lần này chỉ có mỗi chúng ta là sinh hoạt ở đây, thật tốt nha!"

"Các cậu xem thôi nhé, đừng đẩy nhau." Lạc Vân Thanh thấy mấy người đã bò đến cùng một chỗ, sáp lại bên nhau cùng xem cái gọi là cầu vồng nhỏ, có chút lo lắng.

Sóng biển ở đây lớn như vậy, cục đá cũng không lớn, nếu thật bị ngã xuống bị cuốn đi thì không xong.

"Không có việc gì, chúng tôi sẽ chú ý an toàn."

"Đúng vậy, đội trưởng cậu yên tâm, chúng tôi trong lòng hiểu rõ."

"Đúng vậy, Vân Thanh, chúng tôi lớn như này rồi, sẽ không ngốc như vậy."

"......"

"A không đúng, đội trưởng tôi nhìn thấy có người ở dưới."

Bỗng nhiên, một tiếng kêu bén nhọn từ dưới mỏm đá lớn truyền tới, khiến người phía dưới giật nảy mình, nghe được ý tứ trong lời nói, mọi người phản xạ có điều kiện tưởng có người từ trên ngã xuống, nhưng nhìn kỹ, phát hiện người phía trên đều đầy đủ, không có ai ngã xuống, nhưng qua vài giây, bọn họ liền tỉnh ra, hẳn là người khác gặp nạn.

"Tôi thấy rồi, hình như là con gái, không phải người của chúng ta."

"Nguy hiểm quá, tôi cảm giác cô ấy sắp kiệt sức."

"Cô ấy đang cầu cứu, cô ấy đang cầu cứu, mau lên, chúng ta đi qua cứu người."

Nghe thấy vậy, Lạc Vân Thanh và Leonard giẫm lên mỏm đá bên cạnh mình, vài cái liền bò đi lên, nhìn kỹ, phía trước bên trái ở phía dưới mỏm đá thực sự có người đang cố sức bắt lấy một mũi đá, mệt mỏi chống đỡ, mắt thấy đã sắp bị sóng biển đánh vào.

"Cậu đừng đi, để tôi." Leonard kéo lại Lạc Vân Thanh, gọi thêm hai nam sinh thân thủ tốt lại biết bơi chạy tới.

Lạc Vân Thanh nhìn ba người chạy tới vội vàng thả ba lô xuống lấy ra dây xích trên "mũ nồi", tiếp theo nhanh chóng chạy về phía Leonard, một bên chạy một bên buộc đám dây xích lại với nhau, tạo thành một sợ dây kim loại dài chuẩn bị lát nữa khi cứu người dùng.

Nhưng khi cậu đi tới đã thấy mấy người Leonard thật cẩn thận leo xuống mỏm đá, đã gần tiếp cận người kia.

Đứng ở bên trên nhìn xuống, Lạc Vân Thanh mới phát hiện đây là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái có chút quen mặt, nhưng cậu không nhớ ra đã thấy cô ở đâu rồi.

Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, ba người lúc này, đã có hai người tiếp cận 5 mét, tới chỗ mỏm đá mà cô gái kia đang bám vào, mắt thất người thứ ba sắp đến, Lạc Vân Thanh vội vàng đem sợi dây xích buông xuống, la lớn: "Cậu túm nó, lấy qua đi, đợi lát nữa cứu người xem có tác dụng hay không."

Tiếng sóng biển sắp át cả thanh âm của Lạc Vân Thanh, nhưng người kia nghe được, bắt lấy dây xích thật cẩn thận bò tới bên kia.

"Leonard, chúng ta qua đó thế nào? Bên này sóng quá lớn, sẽ không cuốn cả chúng ta đi chứ?" Đối mặt với ngọn sóng to cơ hồ muốn nuốt người, đáy lòng hơi toát ra sợ hãi, nhưng lại không thể lui.

Chương 35: Tại sao không thể là một đôi!

Bình tĩnh quan sát hoàn cảnh xung quanh, Leonard phát hiện sóng to đánh vào có quy luật thời gian, từ lui bước đến bao phủ có mấy giây, mà phương pháp tốt nhất chính là có thể chờ đến khi sóng lui lại đem người kéo lên.

Diana không ngờ cư nhiên thực sự có người tới cứu  mình, mừng rỡ như điên hô: "Tôi ở chỗ này, các cậu thấy tôi không?"

Cô thật là xui xẻo, chỉ là nhặt một cái ốc biển mà thôi đã bị sóng biển cuốn đi, hơn nữa  xui xẻo nhất chính là lúc ấy mình chỉ có một người, ngay cả cầu cứu cũng không có biện pháp.

"Cậu còn có thể chịu đựng được không?" Giọng nói rất lớn của Bàng Hoằng hướng về phía người bên kia kêu.

"Chỉ có thể kiên trì được hơn mười phút." Càng là khi tới gần nguy cơ, Diana cảm thấy bản thân càng bình tĩnh, môi trắng bệch, cả người đều cảm giác rất lạnh, nhưng cơ bắp lại nắm chặt vào cục đá.

Nếu không phải chân cô bị thương, tay cũng hơi yếu không dễ dùng sức, cô đã sớm tự mình nghĩ cách bò lên trên.

"Chúng tôi sẽ tới cứu cậu, cậu cố lên nha, kiên trì một chút."

"Đã biết, mặt khác chân tôi hiện tại không có sức lực." Diana kêu lên kiệt lực, chỉ sợ mình cho tin tức sai lầm, khiến người cứu mình cũng gặp nạn.

"Các cậu ở đây chờ tôi, tôi đi qua." Leonard tính toán từ bên này sang tới bên kia là đường tốt nhất, đầu óc không ngừng suy nghĩ.

"Không được, quá nguy hiểm, hơn nữa chân cô ấy không có sức, vậy không có nhiều sức lực lắm, tôi cũng cùng qua hỗ trợ?" Đường An cảm thấy không thể để Leonard đi một mình, quá nguy hiểm, hơn nữa Đường An nhận ra, người kia chính là Diana, tuy rằng Diana có hơi khiến người chán ghét, hắn cũng không ưa cô, nhưng là người quen biết từ nhỏ, Đường An không thể thờ ơ khi thấy cô gặp nạn ở chỗ này mà không cứu.

"Bàng Hoằng, cậu lưu lại chỗ này tiếp ứng, tôi cùng Đường An hai người đi qua." Leonard thấy lo âu trong mắt Đường An, đồng ý cùng hắn cùng đi qua.

Leonard cầm lấy sợi dây xích kim loại kéo kéo, phát hiện không nhúc nhích liền an tâm, để Bàng Hoằng cầm đầu xích đứng ở trên mỏm vách đá, để Đường An đi xuống giữa, hắn đứng ở độ cao chỗ sóng đánh vào, trung gian có một cái hõm, bên trái còn có một cái hang đá nhỏ có thể hồi sức, hai người khi xuống chỗ trung gian một cỗ sóng đánh lại đây, mạnh đến nỗi thiếu chút nữa không đứng vững, lung lay vài cái mới dần ổn định.

Đứng ở chỗ này, Leonard nhìn xuống khoảng cách còn tầm 2 mét, không ngừng tìm kiếm chỗ đặt chân tiếp theo, cuối cùng nhìn thấy mấy viên cột đá nhọn bên cạnh Diana trước mắt liền sáng ngời.

"Cậu ở chỗ này chờ, tôi đi xuống."

Chờ một đợt sóng triều lui ra, Leonard một tay nhanh nhẹn bám lên mấy khối đá nhô lên, tay vừa mới nắm chặt cột đá, sóng biển lại đánh lại đây một cái, bọt nước thật lớn một chút liền bao phủ hắn.

Nín thở, nhắm mắt, chờ sóng biển lại lần nữa lui bước Leonard nhanh chóng lệch vị trí, tay phải bắt lấy Diana, tay trái một tay đem dây xích quấn quanh lên, la lớn: "Kéo." Sau đó đem tay phải buông ra, nắm chặt cột đá.

Đường An một bàn tay dùng sức kéo, một cái tay khác cố định bản thân, mà Bàng Hoằng thì dùng hết sức bú sữa mẹ, khi sóng biển đánh lên lợi dụng sức nổi kéo Diana lên.

Đường An nhanh nhẹn ôm lấy cô, lo lắng nhìn hõm đá bị nước biển bao phủ, chờ đợt sóng biển này qua đi.

Lại một đợt sóng biển lùi lại, Đường An dựa vào Bàng Hoằng kéo, cuối cùng đem Diana kéo lên, mà Leonard cũng đi tới phía trụ đá điểm tựa kia.

"Đường An cậu đợi lát nữa đi lên trước, nhường vị trí cho Leonard." Bàng Hoằng ở phía trên nhìn thấy vẻ mặt Leonard còn tính nhẹ nhàng, liền biết nếu không có ngoài ý muốn hắn nhất định sẽ không có việc gì, cho nên để Đường An trước đi lên, nếu  không Leonard không có điểm tựa càng nguy hiểm.

"Được." Đường An gật gật đầu, khi sóng biển rút đi ra sức hướng lên trên bò, chờ hắn an toàn đi lên, toàn bộ người chặt chẽ nhìn chằm chằm vị trí Leonard đang đứng.

Đặc biệt là Lạc Vân Thanh, khi nhìn Leonard ở dưới bị nước bao phủ, chỉ cảm thấy trái tim của mình vẫn luôn co rút đau đớn, hô hấp cũng sắp không thông thuận.

Hai mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt biển, chỉ sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn. May mắn khi đợt sóng biển này lui lại Leonard linh hoạt một lần nữa bám lấy cột đá lúc mình xuống đã bám vào.

Khi nhìn thấy Đường An đem vị trí nhường ra, càng nhanh chóng giẫm lên mấy cái mỏm đá nhô ra, vài giây liền bò tới chỗ Đường An đứng lúc trước, mà lúc này sóng biển cũng vừa vặn đánh tới.

"Ào......"

"Rầm......"Bởi vì sóng biển đánh sâu vào, Leonard cả người đụng thật mạnh vào vách đá gồ ghề, lay động một hồi mới ổn định lại được thân mình.

Lại qua vài giây, sóng biển lui ra, hắn nhảy vài bước nhỏ, cuối cùng bò lên trên đỉnh vách đá.

............

"Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn." Nhìn thấy Leonard đi lên, Diana bỗng nhiên òa khóc, lúc này mới cảm giác được mình cuối cùng cũng đã an toàn.

"Sao cô lại bị nước biển cuốn đi như vậy?" Nhìn Diana chật vật, Đường An vốn dĩ có tâm tư muốn cười nhạo cô liền không nỡ, ngược lại thở phì phì hỏi: "Đồng đội của cô ở đâu? Thấy cô gặp nạn liền đi rồi?"

"Tôi không có đồng đội, chỉ có một mình một người, khi nhặt ốc biển ở bờ biển không để ý bị cuốn đi."

"Cô là bị ngựa đá đến thiểu năng trí tuệ à? Một mình chạy tới bờ biển nhặt ốc biển? Hơn nữa gặp nạn cư nhiên còn không cầu cứu người phụ trách?" Đường An cảm thấy Diana quả thực hết chỗ nói, vì thế càng nói càng tức giận, nói xong lời cuối cùng thanh âm càng thêm chói tai, Bàng Hoằng nghe thấy đều nhịn không được kéo kéo quần áo hắn, ý bảo hắn bớt tranh cãi.

Tuy hắn cảm thấy Đường An nói có lý, nhưng người này vừa mới được cứu lên, hiện tại còn đang khóc kìa, cứ nói người ta như vậy, không tốt lắm nhỉ?

"Đừng kéo quần áo của tôi, tôi nói này Diana, cô muốn thắng cũng không phải thắng như vậy, mình cô chết thì thôi, nhân viên phụ trách khảo hạch người ta còn vì cô chết mà chịu trách nhiệm, cô đừng hại mình hại người." Đường An là thật sự sợ, sao lại có người ngu xuẩn như vậy chứ?

Phát hiện người đang bám vào mỏm đá tùy thời bị sóng cuốn đi là Diana, hắn thật sự nhịn không được muốn đánh chết cô.

"Thiết.....thiết bị đầu cuối của tôi không phát được tin tức cầu cứu, hơn nữa camera phát sóng trực tiếp cũng không biết chạy đi đâu, người xem livestream có lẽ cũng không phát hiện tôi gặp nạn." Trong mắt Diana đầy nước mắt, quật cường nhìn Đường An.

"Đường An cậu đừng nói tôi ngu xuẩn như vậy, tôi mới không ngốc như vậy đâu, cái này chỉ là thi đấu, có thể quan trọng hơn tính mạng của tôi sao?" Diana hiếm khi không có trang điểm, khuôn mặt thanh tú tuy không có sự sắc sảo như lúc trang điểm, nhưng lời nói lại vẫn như cũ có tính công kích, mặt lại càng thiếu đánh, đặc biệt là đối với tên ngu ngốc cái gì cũng không hỏi rõ ràng đã quát mắng người ta này.

Đường An: "......"

Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh, Đường An bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, đặc biệt là khi hắn phát hiện tầm mắt của mọi người đều đang nhìn mình, loại xấu hổ này càng dày đặc.

"Rồi, cậu biết là được." Ngượng ngùng nói xong câu này, Đường An có chút xấu hổ ngồi xổm xuống, cõng lấy Diana, leo lên trên.

Diana cũng không khách khí, nhảy lên lưng hắn, cái gì cũng không nói.

"Cảm ơn hai người các cậu, thật sự rất cám ơn, nếu không có các cậu, có lẽ hôm nay tôi lành ít dữ nhiều." Diana ở trên lưng Đường An, cực kỳ chân thành lại cảm ơn lần nữa với Leonard và Bàng Hoằng.

Nghe được cô nói lời cảm ơn không có mình Đường An càng thêm tức giận bất bình.

"Diana cô còn chưa nói cảm ơn tôi đâu, tôi cứu cô đấy."

"Thực xin lỗi, không nhìn thấy."

"Này, cô là có ý gì, cô có tin tôi ném cô xuống hay không." Tuy rằng nói như vậy, nhưng động tác của Đường An lại càng thêm cẩn thận.

"A, có bản lĩnh cậu liền ném xuống đi nha."

"......"

"Đó là bạn gái Đường An sao?" Từ Hiểu Tuệ hỏi.

Quan Oánh Oánh nhìn hai người ồn ào nhốn nháo, mắt mang hâm mộ nói: "Có lẽ là vậy đi? Cảm giác là loại hình hoan hỉ oan gia, ồn ào nhốn nháo, cậu gặp qua Đường An ầm ĩ với cô gái nào  như vậy chưa."

"Kỳ thật tôi cảm thấy đội trưởng với phó đội trưởng cũng là tình lữ." Quan Oánh Oánh quay đầu, nhìn Lạc Vân Thanh toàn bộ tinh thần đều ở trên người Leonard, tới gần Từ Hiểu Tuệ cùng Vương Phiên Phiên, nhẹ giọng nói bên tai các cô.

"Tôi cũng cảm thấy." Vương Phiên Phiên gật gật đầu, rất là tán đồng. Này tuấn nam mỹ nam yêu đương đẹp mắt nha, tuy đội trưởng không thừa nhận, nhưng mà Từ Hiểu Tuệ vẫn luôn cảm thấy hai người bọn họ chính là tình lữ.

"Cậu nhìn kìa, mau nhìn."

"Ừ ừ, vén áo lên rồi, cậu nói hai người bọn họ đang làm cái gì?"

"......"

"Ba người các cậu đang nói gì vậy? Thì thì thầm thầm." Thái Tử Thành nhìn ba cô gái tránh ở một góc đột nhiên lên tiếng dò hỏi.

"Chúng tôi đang nói tới tình yêu của đội trưởng và đội phó." Thấy là Thái Tử Thành, Vương Phiên Phiên liền nói thật.

"Xì, tôi còn tưởng là việc gì chứ, đây không phải là chuyện rõ như ban ngày sao? Ai không biết hai người này đang yêu đương nha." Thái Tử Thành còn tưởng  là tin tức gì lớn chứ, thì ra là chuyện cũ rích này.

"Nhưng không phải đội trưởng nói không có sao?" Quan Oánh Oánh không hiểu ra sao.

"Người ta đây là kín đáo, kín đáo cậu hiểu không? Nhưng bọn họ vốn dĩ chính là một đôi."
 Thái Tử Thành nói như chém đinh chặt sắt.

"À à, thì ra là như vậy."

"Ừ ừ, chúng tôi hiện tại đã hiểu, sẽ không nói ra ngoài."

"Tôi đã nói mà, nhiều người theo đuổi như vậy, hai người này không chỉ đều không đồng ý, lại còn cả ngày như hình với bóng, thì ra là đang nói chuyện yêu đương."

"Biết là được rồi, đừng nói linh tinh." Thái Tử Thành cảnh cáo nói.

"Được rồi, biết rồi, chúng tôi có chừng mực." Quan Oánh Oánh gật gật đầu.

"Đúng vậy, yên tâm đi." Vương Phiên Phiên cũng gật gật đầu theo.

Còn Từ Hiểu Tuệ thì sao? Vốn đã cảm thấy lúc trước Lạc Vân Thanh nói hẳn là thật sự, dù sao con hàng này gạt người cũng không chỗ tốt, nhưng hiện tại nhìn Lạc Vân Thanh cùng Leonard ở bên kia sờ tới sờ lui, cô lại cảm thấy hai người có lẽ là muốn kín đáo, vì thế cũng gật gật đầu theo.

Dù sao nếu không phải là tình lữ, hai người này cũng quá ái muội đi? Rải thức ăn cho chó như vậy, sao có thể không phải tình lữ chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net