Truyen30h.Net

[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em

Chapter 8

Kroocie

Tôi biết thời điểm này là lúc thích hợp nhất để kêu oan, nếu không chẳng biết bao giờ mới có thể tham kiến lại được ông ấy. Thế nên bất chợp một đội quân tinh nhuệ đang đi cùng tướng Lê Cát Lợi trên đường, bất chấp dàn quân Thiết đột nghiêm chỉnh ngay cạnh bên, tôi phi người ra giữa phố, chặn ngang đường của cả đoàn người ngựa.

_" Tướng quân, thảo dân muốn báo án!"

Chẳng biết lấy đâu ra nhiều dũng khí mà giọng tôi lại sang sảng đến như vậy. Tôi cúi gập người quỳ lạy, mặt cơ hồ như muốn dính cả vào đất. Chỉ nghe xung quanh một mảng tĩnh lặng đến dị thường, sống lưng tôi bất chợt run run.

Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, tôi nghe tiếng rút binh đao khỏi vỏ roàn roạt, cảm nhận được cả những lưỡi giáo của Thiết đột quân đang chĩa thẳng về minh.

Khí phách của tôi bỗng chợt như bị rút cạn một nửa.

Giờ mà mỗi anh lính đẹp trai này chọc cho tôi một lưỡi giáo, chắc tôi cũng chẳng khác gì miếng thịt xiên là bao.

Giọng nói của Danh Tỉnh Nam quát bên tai:_" Kẻ nào cả gan dám ngáng đường của tướng quân? "

Một câu quát mà âm thanh vang dội, khí thế phi phàm, đáng tiếng vào tai tôi chỉ ù ù cạc cạc. Mồ hôi trên mặt tôi túa ra như tắm nhưng miệng vẫn hô như sấm rền:_" Tướng quân, thảo dân oan uổng lắm."

Lại một mảnh tĩnh lặng bao phủ.

Tôi thầm chột dạ. Chẳng lẽ trình tự chặn kiệu kêu oan trên phim truyền hình lại khác trình tự chặn ngựa kêu oan? Vì sao tôi hô như bò rống cả nửa ngày vẫn chưa thấy ai phản ứng vậy?

Một vài phút sau, đợi khi mồ hôi tôi đã nhỏ hạt xuống đường 'tách, tách' mấy hạt, giọng nói trầm trầm của tướng quân mới truyền đến bên tai:_" Quỳ dưới kia là kẻ nào? Vì sao kêu oan?"

Lúc này tôi mới dám thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Tuy không khỏi lạnh sống lưng bởi những thứ vũ khí sắc bén đang chĩa thẳng vào mình, nhưng tôi vẫn bình tĩnh đáp: _"Bẩm tướng quân, thảo dân tên họ Du Trịnh Nghiên, người ở trấn Thanh Tri, cùng tiểu muội và bá mẫu lên Kinh để báo án. Mong tướng quân minh xét."

Lúc này, Tỉnh Đào và Chí Hiệu đại nương cũng từ đám đông bước ra, quỳ lạy bên cạnh tôi.

_" Dân nữ Tỉnh Đào - Chí Hiệu bái kiến tướng quân. Xin tướng quân minh xét!"

Lúc này tướng quân mới gật đầu ra hiệu cho Danh Tỉnh Nam. Anh ta khẽ nhíu hàng lông mày rậm, rồi phất tay áo, tức thì quân lính liền thu binh khí. Cảm giác nặng nề nãy giờ bủa quanh liền tan biến, tôi thở phào nhẹ nhõm.

_" Du Trịnh Nghiên, Tỉnh Đào, Chí Hiệu, ba người các ngươi liên tục kêu mình oan ức, sao không trực tiếp báo quan phủ, lại tìm gặp bản vương?"-Lê Cát Lợi trầm giọng, ông đưa mắt nhìn chúng tôi rồi mỉm cười, _" Trước kể ta nghe nguyên do."

Tôi biết hai người kia dám đứng ra kêu oan cùng tôi đã sợ lắm rồi, chắc không còn tâm trí để báo án nữa. Thế nên tôi đem những lời mình đã sắp xếp từ trước, dù sao cũng đã từng kinh qua nhiều vai diễn cổ trang, nên tôi diễn rất thành công:_" Khởi bẩm, ba người bọn thảo dân nhà ở trấn Thanh Tri, cách thành Đông Kinh ba ngày đường. Mấy hôm trước nhà của chúng thần bị người khác phóng hỏa, mọi thứ đều bị thiêu rụi thành than. May mắn giữ được cái mạng nhỏ, chúng thần liền cấp tốc lên Kinh xin tướng quân minh xét."

Tỉnh Đào lúc này mới ngẩng mặt, ánh mắt ngập nước, nàng nghẹn ngào thưa:_" Bẩm tướng quân, sự việc đúng là như vậy. Đêm hôm khuya khoắt cả nhà bỗng dưng hỏa hoạn lớn, chắc chắn là có nhiều điểm khả nghi."

Quần chúng xung quanh cũng bắt đầu nhốn nháo bàn bạc. Phần lớn tôi nghe được từ họ toàn những lời cảm thông sâu sắc. Trong bụng thầm vui mừng vì bước đầu lấy được cảm tình từ phía nhân dân, sau đó tôi liến nhìn về phía Lên Cát Lợi, trong ánh mắt ông cũng thoáng tia do dự. Ông ôn tồn đáp:_" Vậy sao ba ngươi không đến báo án với chi huyện đại nhân trấn Thanh Tri? Như vậy có phải đỡ nhọc công phỏng?"

Lúc này, Chí Hiệu đại nương mới nghẹn ngào lên tiếng. Giọng nói bà run run không che lấp được sự tức giận:_" Bẩm tướng quân, nếu chi huyện đại nhân là người có thể vì muôn dân trăm họ mà phán xét, thì chúng thần đâu cần liều chết mà làm mất thì giờ của ngài?"

Lê Minh Thuần quắc mắt, anh ta có vẻ không tin tưởng:_" Điêu dân to gan. Ngươi biết bôi nhọ mệnh quan triều đình là phạm tội gì không?"

Nghe tiếng quát của Lê Minh Thuần, Tỉnh Đào cùng đại nương Chí Hiệu liền thất thần, bủn rủn tay chân. Tôi mặc dù có sợ chết, nhưng được cái bản lĩnh cứng đầu cứng cổ được ông nội tôi luyện từ nhỏ, bèn ôm quyền hướng tới Lê tướng quân:_" Mọi lời chúng thần nói đều không hề giả dối lấy một chữ. Còn có cả người dân trấn Thanh Tri làm chứng, thảo dân lần này lên kinh không chỉ vì án mất nhà mất cửa, mà còn là vì cả cuộc sống của cả trăm người dân trong trấn nữa." Tôi hít một hơi thật sâu, nói tiếp: _" Trương chi huyện cùng con trai cậy quyền tác oai tác quái, chỉ cần không vừa lòng là liền mang người dân vô tội ra chịu cực hình. Ăn bổng lộc triều đình mà chẳng xứng với mũ quan dân. Mấy hôm trước cũng là do Trương Khanh, con trai chi huyện đại nhân quấy rối nữ tử Tỉnh Đào, bị thần nói cho một trận bẽ mặt, sau đó cùng đêm, nhà chúng thần xảy ra hỏa hoạn. Thần cả gan cho rằng, Trương Khanh không thể thoát khỏi diện tình nghi. Những lời này nói ra đều là sự thật, nếu có một lời nói dối, nguyện chết không toàn thây!"

Vốn dĩ tôi mạnh miệng là vì đã nắm rõ mấy phần trong tay, đã thế còn được người dân trấn Thanh Tri 'bảo kê' nữa. Phen này, nếu tướng quân không can thiệp thì chắc chắn người dân trong trấn sẽ vùng dậy đấu tranh giai cấp.

_" Phụ vương, nếu công tử đây đã quả quyết như vậy, chi bằng người thử giúp hắn một lần."

Một giọng nữ nhân nhẹ nhàng vang lên, tôi ngước mắt nhìn về phía nàng. Dưới ánh nắng, nàng lộng lẫy đến kỳ lạ, nụ cười nơi khóe môi khẽ nhếch lên khi nhìn thấy tôi. Bất giác, trống ngực tôi cứ đập thình thịch liên hồi. Tôi vội vàng đưa tay gãi đầu, thầm che đậy gương mặt đang ửng đỏ.

Hay do tối qua uống rượu nên giờ vẫn còn say?"

_" Hơn nữa, phụ vương, người ta cũng đã từng cứu Hạ Nhi một mạng."- Nàng khẽ cúi người hành lễ trước mặt tướng quân, _" Hạ nhi tin Du công tử không nói dối."

Gì? Dáng vẻ kia là sao? Nàng đang thay tôi cầu xin cha mình hả?

Tôi nhất thời choáng váng, căn bản mồm miệng đã không còn biết nói lời gì thêm.

"Hóa ra Du công tử chính là nam nhân đó sao?"

Bất chợt giọng cười Lê tướng quân sảng khoái hẳn lên, đôi mày của Danh Tỉnh Nam cũng dãn ra, ánh mắt còn mang vẻ cảm phục chiếu lên người tôi. Không hiểu vì gì mà đối với thái độ đột ngột của hai người vương tướng này, tôi bỗng thấy lạnh cả sống lưng.

Chắc chắn họ biết tôi đã thất lễ với quận chúa rồi. Trời ơi, tôi còn nợ nàng hai quan tiền.

Là nợ tiền nàng đó bớ làng nước ơi!

Chân tay tôi run run, khóe môi rần rật:_" Thưa vâng, chính thảo dân ạ."

_" Tốt lắm, tất cả miễn lễ."-Lê Cát Lợi vung tay áo, ông quay sang căn dặn Sa Hạ quận chúa, _"Con đem họ về vương phủ, chờ ta về rồi hỏi chuyện rõ ràng. Nhớ thay ta cùng huynh trưởng con tiếp đãi cho tốt!"

Nói rồi ông ôm quyền hướng về phía ba người chúng tôi, lúc này cũng vừa lồm cồm đứng dậy. _"Các vị, ta thất lễ rồi, xin lượng thứ. Giờ ta cần vào cung yết kiến Hoàng Thượng, mời các vị tới phủ của ta trước, khi ta trở về sẽ hỏi rõ nội tình."

Tỉnh Đào và Chí Hiệu đại nương bật khóc nức nở, lại khom người quỳ lạy, miệng không ngớt cảm tạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net