Truyen30h.Net

soonhoon | ăn vụng

6|

ssalmellodi

Tiếng thét chói tai, tiếng nhát dao đâm thẳng vào bả vai,

Tiếng bước chân người bỏ chạy, tiếng bước chân người chậm rãi theo sau,

Máu, rơi rãi khắp nơi. 

Khung cảnh trăng đêm khuya hôm nay, tựa như cơn ác mộng không có hồi kết.

Kwon Soonyoung trên vai vác balo, tay cầm theo một con dao mà không ngừng tìm kiếm kẻ đang trốn tránh.

Hắn đạp đổ cái ghế sofa, hắn mở toang cái tủ quần áo, hắn đập vỡ bình bông và khung hình, hắn cắt đứt dây điện, hắn dẫm nát chiếc điện thoại smartphone.

Hắn tìm kẻ trốn chạy.

Jeon Wonwoo cầm theo cây gậy bóng chày trên tay, cố gắng chạy chui xuống dưới gầm giường, tay che chặt lấy miệng vì cấm tuyệt đối không cho bản thân phát ra tiếng động. Vết thương ở bả vai bị dao đâm đau đến phát khóc.

Kwon Soonyoung đảo quanh phòng khách và phòng bếp một lúc, đi đến đâu, đồ đều vỡ đến đó, hắn ngước nhìn lên phía cầu thang mà nở nụ cười.
"Chạy đi đâu cho thoát." 

Nhẹ nhàng đặt balo xuống đất, tay cầm cây dao đưa lên khẽ gõ lên lang cang cầu thang, bắt đầu đếm từng bước một mà bước lên bậc tam cấp.

"1...2...3"

"...."

"22. Đến rồi." Kwon Soonyoung cười khanh khách khi thấy cánh cửa phòng ngủ đóng chặt lại kia, không nhanh không chậm hắn vặn tay nắm cửa.

Quả nhiên là đã khóa.

Jeon Wonwoo nghe thấy tiếng lục đục mở cửa ở bên ngoài, trong lòng như muốn ngừng thở, anh nghĩ nếu trốn ở đây không phải cách an toàn, với lại cây bóng chày thì có đánh cũng đâu ăn thua với mấy thứ vũ khí mà hắn cất trong balo chứ.

Trốn không phải là cách! Phải bỏ chạy!

Nói rồi, Jeon Wonwoo bò ra ngoài, kéo cái bàn làm việc lại chắn trước cửa, sau đó quan sát đến cửa sổ trong phòng, ở đây chỉ là lầu 1, có nhảy xuống chắc chắn không chết! Mà cũng thật may mắn vì cửa sổ nhà anh, khung cửa khá to, nên có thể vừa vặn nhảy qua.

Anh đi đến bệ cửa sổ, thầm quan sát, dưới sân là thảm cỏ, nếu lao xuống cũng không đau lắm, cùng lắm chỉ trầy xước vài ba nơi. 

Anh nhăn mặt, cổ họng gầm gừ vì đau, máu ở bả vai chảy ra ướt cả cái áo ngủ, tạm thời Jeon Wonwoo chỉ biết lấy khăn đè lên để cầm máu, sau đó nhanh trí nhét một ít tiền và gậy chích điện vào trong túi quần, còn lấy theo cây gậy bóng chày để phòng thân. 

Jeon Wonwoo leo lên bệ cửa sổ, bắt đầu chần chừ thì cánh cửa phòng đã nghe thấy tiếng động lớn, anh quay đầu lại thấy Kwon Soonyoung đang dùng búa đập cánh cửa, cái bàn làm việc chắn đường, Kwon Soonyoung nhíu mày, thấy Jeon Wonwoo đang đứng ở bệ cửa sổ liền nhếch môi.
"Thông minh đấy." 

Jeon Wonwoo giật mình, không nén lại thêm phút nào liền lao xuống đất, Kwon Soonyoung thấy người cũng đã nhảy, chỉ nhún vai.
"Nhưng cậu không thể thoát khỏi tôi đâu, làm chuyện dư thừa."

Nói rồi, hắn đi xuống lầu, mở cửa bước ra ngoài sân.

Jeon Wonwoo ôm chặt lấy bả vai bị thương bên phải, lao đầu chạy ra khỏi khu nhà của mình nhưng lúc tới cổng thì mới phát hiện cổng đã bị Kwon Soonyoung dùng ổ khóa khóa lại mất.
Chắc hẳn hắn đã lường trước được những chuyện như thế này.

Quả là chuyên nghiệp.

Jeon Wonwoo bị dồn vào bước đường cùng, với cơ thể bất tiện hiện tại, anh không thể trèo qua cổng được, lóng ngóng kiếm ai đó đi bộ trên đường để xin giúp đỡ. Nhưng hơn 3 giờ đêm, làm gì có ai?

Từ khi nào, Kwon Soonyoung đã thình lình xuất hiện ngay sau lưng anh, tiếng hắn cười khanh khách man rợ vang lên giữa đêm hôm khuya khoắt tĩnh mịt này, Jeon Wonwoo không khỏi ớn lạnh, lùi sát người vào cổng.

Tay cầm cây gậy bóng chày đưa lên trước mặt.
"Kwon Soonyoung! Mày đã giết Gyu! Chính mày!"

Hắn nghe anh gọi tên mình, không khỏi nhíu mày, nhưng hắn cũng điềm đạm nhún vai.
"Giết thằng nhóc đó rồi. Cậu đau lắm sao? Yên tâm, một lát nữa cậu cũng sẽ theo nó ngay thôi. Haha."

"Tên khốn khiếp!" Jeon Wonwoo mất điềm tĩnh, loạng choạng cầm gậy bóng chày lao đến phía của Kwon Soonyoung, mặc kệ có đánh trúng hắn hay không, anh đánh cứ như đang nhắm mắt, hoàn toàn không có quỹ đạo nào.

Nước mắt rơi lã chã, Jeon Wonwoo nhớ đến gương mặt của Kim Mingyu khi cười, nhớ đến cảnh nó bất lực trước sự lạnh lùng của anh, nó hay than phiền về anh rất nhiều điều.
Nó, chưa một lần bỏ rơi anh.

Vậy mà hôm nay, chỉ vì một phút nông nổi của anh mà đã khiến nó rơi vào tận cùng của cuộc sống đó là chết. Không phải chết vì bệnh tật, càng không phải tự sát, mà là bị giết hại!

Lúc 6 giờ tối, vì lo lắng cho Kim Mingyu, Jeon Wonwoo đã sang nhà nó, mời nó ăn cơm tối cùng. Nhưng khi nhấn chuông cửa một lúc lâu không thấy tiếng động nào, anh dự là có chuyện không may xảy ra nên liền tự ý mở cửa đi vào.

Kết quả bị hù cho xém chết điếng tại chỗ. Thân ảnh cao của thằng nhóc nằm bên dưới mặt sàn nhà lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm, nó bị cây dao ghim thẳng vào lòng ngực trái, tay chân đều có vết thương do dao đâm, máu của nó chảy đầy ra sàn, gương mặt của nó, đôi mắt xinh đẹp của nó giờ đây vĩnh viễn không thể mở ra được nữa.

Jeon Wonwoo chưa bao giờ tin vào phép màu, nhưng lần này là ngoại lệ, anh ước rằng, Kim Mingyu sẽ quay trở lại, đến bên cạnh anh như lúc trước.

Cuối cùng thì, tất cả cũng là lỗi do anh mà ra. Đáng lẽ anh không nên kể cho Kim Mingyu nghe về việc bên nhà của Lee Jihoon...

"Ha hả, xem cậu điên lên kìa, thật hài hước." Kwon Soonyoung né tránh được cây gậy bóng chày trên tay Jeon Wonwoo rất dễ dàng, còn tỏ vẻ đắc chí mà cười lớn, chờ đợi lúc Jeon Wonwoo đang bị nước mắt làm cho nhòe cả đồng tử, lộ ra sơ hở, hắn liền nhào đến, cầm dao đâm thẳng vào bụng anh.

Jeon Wonwoo đau đớn, tay không còn sức lực mà buông lỏng, gậy bóng chày cũng rớt xuống đất. Anh khó khăn không thở nổi, con dao đâm sâu vào trong bụng, chỉ cần chuyển động một chút là sẽ vô cùng đau, ảnh hưởng vô cùng lớn đến hô hấp.

Anh ngã xuống đất cùng với con dao còn nằm trên bụng, nghiến răng nghiến lợi rên rỉ vì đau.

Cơ quan nội tạng bên trong chắc chắn cũng bị ảnh hưởng, máu ngày một chảy ra nhiều hơn, thấm đầy vào bãi cỏ xanh mướt, anh nhẹ nhàng đưa tay rút cây dao ra khỏi người.
Jeon Wonwoo nhìn về phía trước, thấy chân của Kwon Soonyoung liền khó khăn đưa tay nắm lấy ống quần hắn.

"Gyu..."

Kwon Soonyoung ngước mắt nhìn tay của Jeon Wonwoo đang nắm lấy ống quần mình, hắn kinh tởm lùi lại, quan sát bộ dạng thảm hại của anh mà có chút hả hê trong lòng.

Hắn không nhanh không chậm dùng đế giày dẫm lên năm ngón tay của Jeon Wonwoo. Còn cố tình nhấn mạnh xuống đất.
"Nếu năm ngón tay này mà chặt đứt đi, đem cho chó cưng ngậm, có phải rất tuyệt không?"

Jeon Wonwoo cảm thấy ngón tay mình sắp bị nát đến nơi, muốn phản kháng nhưng cả người chẳng ngồi dậy nổi thì lấy gì đứng lên đấm vào mặt hắn?

Dù bề ngoài anh luôn tỏ vẻ thư sinh, lạnh lùng nhưng anh vẫn có rất nhiều mặt yếu đuối, sơ hở kể hoài không hết. Giờ đây cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, ngoài việc nằm dưới chân kẻ đã giết người mình yêu, nằm chịu đau đớn thì chẳng biết phải làm gì cả.

Gyu, anh xin lỗi...

Jeon Wonwoo ngất đi, quên hết toàn bộ đau đớn, nằm ngủ một giấc thật sâu, thật dài để hi vọng rằng, Kim Mingyu sẽ đến gặp mình ở thế giới bên kia.

Lee Jihoon bị trói ở trong nhà, hoàn toàn không biết tình cảnh ở bên ngoài thế nào, cậu tìm cách đứng dậy, cố gắng nhảy lên được vài bước. Vì chân bị trói nên việc di chuyển vô cùng khó khăn, Lee Jihoon chỉ nhảy lên được hai bước thì đã ngã lăn ra sàn, vai va chạm xuống gạch mà đau điếng.

Cậu cắn môi chịu đựng, bất lực nằm trên sàn, chỉ biết cầu mong rằng Jeon Wonwoo sẽ không sao cả, hoàn toàn bình yên vô sự.

Nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng động xột xoạt đánh thức Lee Jihoon dậy. Cậu ngẩng đầu lên thì thấy Kwon Soonyoung bước vào, trên áo dính không ít máu, tay hắn còn đang kéo cả... thân thể của Jeon Wonwoo vào lại gần cậu.

Lee Jihoon lủn bủn cả người khi thấy gương mặt của Jeon Wonwoo trắng bệch, từ bả vai đến bụng đều chảy rất rất nhiều máu.

Lần này nếu không đưa Jeon Wonwoo đến bệnh viện, cho dù Kwon Soonyoung không động tay động chân thì anh cũng sẽ chết vì mất quá nhiều máu.

Nghĩ đến đó, cậu sợ hãi không thôi, cố gắng ngồi dậy sau đó tự thân bò đến dưới chân của Kwon Soonyoung mà khóc lóc.

"Soonyoung, làm ơn anh. Hãy dừng lại đi mà, hãy tha cho cậu ấy đi mà. Van xin anh."

"Quả nhiên em dám vì người đàn ông khác mà van xin trước mặt anh?" Giọng nói của hắn như dao găm, ngữ khí sắc bén đâm thấu vào trong trái tim cậu, Lee Jihoon ngẩng đầu dậy, gương mặt lấm lem nước mắt, tiều tụy đến đáng thương, cậu lắc đầu nguầy nguậy.

"Kwon Soonyoung, em mong anh hãy hiểu cho em, em không thể để anh nhún tay vào tội ác này nữa. Hãy tha cho cậu ấy con đường sống đi mà."

"Jihoon, em nghĩ anh sẽ dễ dàng buông tha cho những kẻ có ý định cướp em khỏi tay anh sao? Anh nói rồi, những kẻ có liên quan đến em đều phải chết!"

Kwon Soonyoung hoàn toàn không để lời nói của Lee Jihoon vào trong tai, lập tức kéo cậu ra, dùng đoạn xích thừa lại móc vào chân bàn, để Lee Jihoon hoàn toàn không thể di chuyển đi được nữa.

Hắn ngồi bệch xuống đất, ngay bên cạnh cậu. Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt cậu, mặc kệ cậu né tránh mà hắn vẫn mạnh bạo bóp lấy gương mặt nhỏ bé.
"Tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút đi, đừng tưởng anh không dám động vào em, anh có thể bẻ gãy đôi chân em để em không thể đi lại được nữa, có thể cắt đứt lưỡi của em để em không vì nam nhân khác mà cầu xin với anh nữa. Móc cả hai mắt em đi để em không thể nhìn nam nhân khác nữa, Lee Jihoon, em mãi mãi phải ở bên cạnh anh."

Lee Jihoon nghe những lời đe dọa ghê rợn đó, cả người run rẩy không ngừng, đồng tử chấn động mà co lại. Mặc kệ hắn có đang dùng đôi bàn tay ươn ướt máu của Jeon Wonwoo đang sờ lên mặt cậu, Lee Jihoon không để tâm đến, bên tai chỉ ong ong một trận.

Kwon Soonyoung khẽ cười, hôn nhẹ lên má cậu, ôm cậu vào lòng.
"Nếu ngay từ đầu em ngoan như vậy, anh có cần phải tốn công sức như thế... A! Mẹ nó!"

Hắn đang nói với Lee Jihoon chưa tròn một câu thì cảm giác đau đớn truyền đến bên cổ.
Hắn hung tợn quay lại thì thấy Jeon Wonwoo từ khi nào đã ngồi dậy, tay cầm cây gậy chích điện mà khi nãy chính anh đã nhét vào túi quần, hướng đầu gậy vào trước mặt Kwon Soonyoung.

Kwon Soonyoung bị chọc tức, đứng bật dậy hung hăng dùng chân sút vào vết thương ở bụng anh, Jeon Wonwoo vì chịu hết nổi liền ngã xuống sàn.

"Mẹ nó, thằng chó chết! Mày dám?" Kwon Soonyoung phẫn nộ, không nghĩ ngợi gì liền bay đến, dùng chân đạp mạnh lên bụng Jeon Wonwoo, máu ở miệng vết thương ngày một chảy ra nhiều hơn, thậm chí nội tạng bên trong bị đè ép, cũng thiếu điều muốn lòi ra ngoài.

Jeon Wonwoo hết sức để la thét thì đau đớn, gương mặt tựa như bị cắt không còn miếng máu, trắng bệch.

Hai mắt anh nhìn về phía Lee Jihoon đang khóc lóc một cách bất lực kia, anh cố gắng dùng hết sức lực mà mở miệng.
"Hãy... sống tốt..."

"Jeon Wonwoo!!" Lee Jihoon nghe thấy vậy, mất bình tĩnh mà nhào lên phía trước. Cậu dù gì cũng là một thằng đàn ông trưởng thành, chịu dùng sức thì có thể kéo cả cái bàn lên.

Lee Jihoon mặc kệ sống chết, như điên mà dùng hết sức đứng dậy, kéo theo cả bàn mà lao đến đẩy mạnh Kwon Soonyoung ra, hắn mất thăng bằng lập tức ngã nhào sang một bên.

Lee Jihoon mặc xác hắn, chỉ hai mắt trưng trưng nhìn lấy thân thể bê bết máu của Jeon Wonwoo.
"Wonwoo... Wonwoo..."

Kwon Soonyoung nhìn cảnh Lee Jihoon đang khóc lóc vì Jeon Wonwoo, vì người đàn ông đó mà đẩy ngã cả hắn, đương nhiên hắn cảm thấy tức điên vô cùng, lập tức Kwon Soonyoung nhào đến kéo cậu ra, đưa tay bóp lấy cổ Lee Jihoon.

"Khốn khiếp! Em dám!!"

Lee Jihoon quằn quại giằng co, muốn thoát khỏi đôi bàn tay thô ráp của hắn, ấp úng không phản kháng được gì.

"Con mẹ nó! Tôi quá nhân từ với em rồi!"

Bàn tay dùng cả móng ghim vào da thịt cậu, cả người Lee Jihoon như muốn bị nhấc bổng lên. Sắc mặt vốn đã tiều tụy, bây giờ thiếu không khí, liền trắng bệch như tờ.

Lee Jihoon nghiến răng nghiến lợi, dùng hết cả oxi ít ỏi còn trong phổi để nói, giọng cậu run run đứt quãng.
"Giết tôi đi... tên cầm thú!"

Chẳng còn lí do gì để cậu sống với tên sát nhân bệnh hoạn này nữa. Cậu hận hắn.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net