Truyen30h.Net

Thiên Tài Tiểu Độc Phi - VTT (P4)

Chương 567: Không bằng hoạ hồng nhan

Vincy98

~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!

Bây giờ, người có phẩm cấp Y Thánh chỉ có ba vị, chính là Đại Trưởng Lão đứng đầu Hội Trưởng Lão Y Học Viện, Tiền Tam Tịch.

Đừng nói tới Đại Trưởng Lão, cho dù là Nhị Trưởng Lão cùng Tam Trưởng Lão cũng không thể mời, nhất là muốn mời tới vì sự tình thúc đẩy sinh trưởng, loại sự tình này đã bị Y thành nghiêm cấm bằng sắc lệnh.

Nhưng nếu Sở Tướng quân nhắc đến, thì cũng đã nói lên rằng, chuyện này có khả năng.

" Trước đây không lâu, Thẩm Tam Trưởng Lão mới ra mặt bởi vì Dược Quỷ Đường tranh chấp cùng Dược Thành, không bằng..." Sở Tướng quân dò hỏi.

Sở Vân Ế lại hủy bỏ, "Chuyện này là sự tình quan trọng đại, nhất định phải hoàn toàn chắc chắn. Nếu không, sẽ mất hết tất cả."

Chuyện này không chỉ có liên quan đến thúc đẩy sinh trưởng có thành công hay không, còn liên quan đến bảo mật. Vạn nhất có người đem sự tình để lọt ra ngoài, nhất định Sở gia sẽ bị thế nhân chửi rủa vô liêm sỉ.

Quyết định thúc đẩy sinh trưởng là vì sợ thời cuộc có biến động, nhưng nếu không hoàn toàn chắc chắn, bọn họ thà gắng gượng chống đỡ thêm ba tháng.

"Ngược lại, có một người đáng tin cậy." Sở Tướng quân đè thấp thanh âm, nói ra một cái tên, "Liên Tâm phu nhân".

Chuyện Dược Thành huyên náo đã sớm tràn đầy Vân Không, ai cũng biết. Liên Tâm phu nhân và Hàn Vân Tịch, bọn họ đã sớm thế bất lưỡng lập, Mộc gia ở Dược Thành bị đánh ép đến sít sao, muốn Đông Sơn tái khởi cũng không phải là chuyện dễ. Nếu như Liên Tâm phu nhân có thể liên thủ cùng bọn hắn, thứ nhất là có thể báo thù, thứ hai là bọn họ cũng có thế lực có thể cậy vào ở Y Học Viện.

Nàng là nữ nhân thông minh như vậy, tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Liên Tâm phu nhân tuy chỉ là phẩm cấp thần y, nhưng lấy bản lĩnh của nàng, mời ra một trưởng lão có phẩm cấp Y Thánh vẫn là chuyện có khả năng. Hơn nữa, nàng sẽ biết rõ ràng phải mời vị trưởng lão nào là bảo đảm nhất.

Sở Vân Ế mừng rỡ, "Việc này không nên chậm trễ, ngươi tự mình đi một chuyến, Thanh Ca đã có Vu Dì ở cạnh, cứ yên tâm đi."

Long Phi Dạ còn chưa tới Tây Chu, liền đem tình hình của Sở gia biến hoá gấp thành như vậy. Thậm chí còn lên kế hoạch, muốn Sở Thanh Ca trợ sản. Nếu như Long Phi Dạ thật sự đến thì không biết sẽ là tình cảnh như thế nào?

Lúc này, Sở Thanh Ca còn chưa biết sự tình trợ sản, nàng vẫn ôm mộng về hài tử của Thiên Huy Hoàng Đế, vẫn tâm tâm niệm niệm đến Tần Vương điện hạ của nàng như cũ.

Trời tối, người yên, Sở Thanh Ca nằm ở trên bệ cửa sổ Vọng Nguyệt trầm tư, Vu Dì an vị ở sau lưng nàng, đang ở điều phối dược vật.

"Mười lăm tháng sau, còn có hai mươi ngày." Sở Thanh Ca lẩm bẩm nói.

"Ngươi ngược lại không thấy buồn vì ca của ngươi bị hắn bỏ tù, ta còn tưởng ngươi sẽ hận hắn?" Vu Dì phi thường bất mãn.

Sở Thanh Ca xoay người lại, nhìn Vu Dì hồi lâu mới mở miệng, cười lạnh hỏi ngược lại, "Ta không nên cao hứng sao?"

Nếu là muốn hận, người nàng  nên oán hận nhất chính là cha và huynh trưởng!

Vu Dì vốn muốn khiển trách, nhưng thấy nước mắt của Sở Thanh Ca cũng chảy xuống, cuối cùng không đành lòng. Dù sao nàng cũng là thân Di của Sở Thanh Ca, Sở Thanh Ca cũng coi là do nàng một tay nuôi nấng, một tay dạy lớn.

Yên lặng hồi lâu, Vu Dì nhàn nhạt nói, "Muốn hận thì hận chính ngươi đã yêu lầm người."

"Không!" Sở Thanh Ca bỗng nhiên kích động, lớn tiếng nói, "Không sai! Cho dù có thể làm lại tất cả, ta vẫn muốn thương hắn! Hận chỉ hận Hàn Vân Tịch, nếu như không có Hàn Vân Tịch, hôm nay ta sẽ  không luân lạc tới mức này. Nếu như không có Hàn Vân Tịch, có lẽ hắn sẽ liếc mắt về ta, cho dù là một cái!"

Lúc trước, nếu không phải do Hàn Vân Tịch, nàng sẽ không gảy đàn ở bên trong thọ yến của Thái Hậu, sẽ không bị Thiên Huy lão tặc nhìn trúng. Nếu như không phải là Hàn Vân Tịch, lấy xuất thân của nàng, ngoại hình xinh đẹp, võ công, tài học, một khi nàng tỏ rõ tâm ý, Long Phi Dạ ít nhất sẽ không lập tức cự tuyệt!

Nếu như không phải là bị Thiên Huy lão tặc nhìn trúng, cha và huynh trưởng nhất định cũng sẽ thúc đẩy nàng với Long Phi Dạ.

Cho nên, tất cả các thứ này đều là do Hàn Vân Tịch.

Vu Dì nhìn đứa cháu gái ngoại gần như phát điên cuồng, lại nghĩ tới ở kho Độc Thảo thấy Hàn Vân Tịch, nàng không tránh khỏi lắc đầu một cái.

"Thanh nhi, ngươi hận nàng còn không bằng hận chính ngươi."

Sở Thanh Ca còn đang đắm chìm bên trong bi phẫn của chính mình, căn bản không thể nghe được Vu Dì nói cái gì. Vu Dì cầm bát thuốc bột trên tay đưa lên cho Sở Thanh Ca, "Mau uống một chút, rất tốt đối với thân thể ngươi. Nếu thân thể này của ngươi mà suy sụp thì càng không có biện pháp nào để đấu với Hàn Vân Tịch."

Ngay cả nhìn, Sở Thanh Ca cũng không buồn liếc mắt tới, chứ nói chi là uống.

"Muốn đấu với Hàn Vân Tịch, ngươi phải bồi dưỡng thân thể và gân cốt thật tốt! Ngày sau, con đường còn dài!" Vu Dì khuyên nhủ.

Thuốc này đúng là Dược tu bổ, là Vu Dì tự mình chuẩn bị, chuẩn bị cho Sở Thanh Ca bồi bổ thân thể trước lúc phải dùng Dược sinh non. Sở Thanh Ca không còn tỉnh táo, nhưng Vu Dì biết, một khi Sở Thanh Ca không có đất dụng võ, tất nhiên sẽ bị Sở gia vứt.

Bị Vu Dì kích một tướng này, Sở Thanh Ca mới miễn cưỡng uống thuốc. Vu Dì nhìn, vừa thương tiếc, vừa đành chịu.

"Chuyện Tần Vương đi Tây Chu, Thiên Huy Hoàng Đế có biết?" Vu Dì hỏi.

"Mấy hoàng tử đã đi qua cầu kiến đều phải trở về, tất cả đều bị cản lại. Kể cả coi như bọn họ có thể đi vào, Thiên Huy cũng không nghe được bọn họ nói cái gì." Sở Thiên Ẩn làm cái khác không được, ngược lại hắn đã kiềm chế Thiên Huy Hoàng Đế đến sít sao.

Sử thượng hồng nhan họa thủy, Sở Thanh Ca có thể lưu lại một bút cho mình.

"Các ngươi giỏi."

Vu Dì cũng không muốn trách mắng Sở Thanh Ca cái gì, thành Tây Kinh này đã có nàng tự mình kiểm định, sẽ không thành vấn đề lớn gì cả. Nàng nghĩ, cứ để cho trong lòng Sở Thanh Ca còn có chút niệm tưởng. Ngay cả nàng đã chính mắt thấy phong thái của Tần Vương, lãnh giáo thủ đoạn của hắn. Nàng biết rất rõ, nam nhân như Tần Vương, một khi nữ tử đã gặp thì có rất ít người có thể quên.

Chú ý tới chuyện Long Phi Dạ viếng thăm Tây Chu không chỉ có thành Tây Kinh bên này, còn có An Thành bên kia.

Long Thiên Mặc căn bản ngồi không yên, tự mình đi đến Phủ Mục tướng quân.

"Tần Vương đang có ý gì?"

"Trẫm sớm nói phải đi mời hắn thì đã có ngày an tâm, các ngươi dùng mọi cách ngăn trở. Bây giờ thì tốt, hắn lại chọn đi Tây Chu. Chắc hẳn lúc này, đám Sở gia kia đang đắc ý!"

Mục Thanh Võ đứng ở một bên không lên tiếng, Mục đại tướng quân cung kính, tự mình dâng trà, "Hoàng thượng, Tần Vương đi Tây Chu, cũng không phải là đi Thiên Ninh. Ngài bình tĩnh, chớ nóng vội."

"Hắn đi Tây Chu hay đi Thiên Ninh thì có gì khác biệt?" Long Thiên mực hỏi.

"Cha, cách làm chuyện này của Tần Vương quả thật làm người khác rất bất ngờ." Mục Thanh Võ và Long Thiên Mặc đứng trên cùng một lập trường.

"Ban đầu, Khang Thành Hoàng Đế cho phép Sở gia tới kết thân thì đã không sợ Sở gia sẽ lên chức. Một khi Thiên Ninh rơi vào vào trong tay Tây Chu, lại có giao hảo cùng với Tần Vương thì chúng ta chính là kẻ thù chung của bọn chúng!" Long Thiên Mặc tức giận nói.

Hắn cân nhắc cũng không sai, Sở gia nắm trong tay nửa số binh quyền của Tây Chu, Khang Thành Hoàng Đế còn cho phép con gái của Sở gia kết thân đến Thiên Ninh, đủ để chứng minh Khang Thành Hoàng Đế có đầy đủ sức lực, có thể đè ép được Sở gia.

Cho nên, Sở gia tranh đoạt ở Thiên Ninh thì chỉ có thể trở thành toàn bộ lãnh thổ của Tây Chu. Mà một khi Tây Chu khống chế mười Quận Tây Bắc sẽ giao hảo cùng Tần Vương, như vậy, ngày an tâm không còn, ba mặt xung quanh đều là địch.

Long Thiên Mặc mới xây chi quốc, căn cơ còn chưa ổn, làm thế nào có thể chống lại loại đả kích này?

Hắn tất nhiên sẽ cuống cuồng.

Nhưng Mục đại tướng quân cũng không gấp, "Hoàng thượng, bình tĩnh, chớ nóng vội. Chúng ta cứ chờ đợi Tần Vương đi rồi bàn lại chuyện này, không cần gấp. Theo lão thần, đột nhiên Tần Vương đi nước ngoài, tất nhiên phải có nguyên nhân. Mời hoàng thượng lại nghe lão thần thêm một lần nữa."

Long Thiên Mặc không hiểu, từ trước đến giờ, Mục đại tướng quân là người lỗ mãng, xung động, ban đầu định cản Hàn Vân Tịch chính là ví dụ tốt nhất. Nhưng khi đối mặt với đại sự triều chính, so với bất luận kẻ nào, hắn đều vô cùng tỉnh táo. Chẳng lẽ, lúc trước đều là hắn giả bộ?

Đương nhiên, Long Thiên Mặc sẽ không nói ra sự nghi ngờ, trước mắt, hắn vẫn tín nhiệm Mục đại tướng quân. Dù sao, Mục gia là nơi duy nhất hắn có thể trông cậy vào, mà trong mấy chuyện đại sự này, Mục đại tướng quân tỉnh táo đều là chuyện tốt.

Chẳng qua, lần này Long Thiên Mặc quả thực không có cách nào tỉnh táo, hắn đang muốn mở miệng, Mục Thanh Võ lại lên tiếng trước, "Mạt tướng nhớ tới một chuyện, trước kia Tần Vương cự tuyệt kết thân cùng Tây Chu, Thiên Huy bỏ ra không ít giá mới có thể từ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hoá thành không. Lấy tính khí của Khang Thành Hoàng Đế, sẽ không quá có thể chủ động mời Tần Vương. Mà lại nói đến tính khí của Tần Vương, cho dù là đi nước ngoài, cũng chưa hẳn là giao hảo chứ?"

Thật ra, thời điểm nói lời này, Mục Thanh Võ suy nghĩ tới Hàn Vân Tịch nữ nhân kia, mà Long Thiên Mặc cũng nghĩ đến nàng.
(Tạo nghiệp hoa đào 🙏🏻 hoa đào trên kia xa quá... chỉ đủ độ Phi Dạ ư ư...)

Đã thật lâu không được nhìn thấy nữ nhân kia.

Nhưng lời này của Mặc Thanh Võ đã thành công bình tức được tâm tình đang xao động của Long Thiên Mặc, Mục đại tướng quân ở một bên nhìn, rõ ràng rất bất mãn, nhưng hắn cũng chỉ có thể bất mãn trong lòng.

Nói mấy câu, hắn liền đổi chủ đề, hỏi nói, "Hoàng thượng, tuổi tác của ngươi cũng không nhỏ, chuyện con cháu, nên cân nhắc một chút."

Từ thời điểm Long Thiên Mặc dựng nước xưng đế đến nay, một Phi cũng không lập, chỉ có một nữ nhân là Mục Lưu Nguyệt.

Mục Lưu Nguyệt làm Hoàng Hậu, Lý Hoàng Hậu lúc trước bị điên tự nhiên thành thái hậu, mà Lý Thái Hậu là thành Thái Hoàng Thái Hậu. Long Thiên Mặc là một Đại Hiếu Tử, đối với thái hậu điên là muốn gì được đó. Mà thái hậu điên lại đặc biệt thích Mục Lưu Nguyệt, chỉ định muốn Mục Lưu Nguyệt phục vụ. Bởi vậy, một ngày ba bữa ăn của Mục Lưu Nguyệt, tất cả đều phải chịu ủy khuất!

Cha và huynh trưởng cũng không ít lần tới nói chuyện, thúc giục nàng. Đáng tiếc, nàng không dám nói cho bọn hắn biết, đến nay, Long Thiên Mặc chưa từng chạm qua người nàng.

"Ừ, trẫm sẽ xem xét!" Long Thiên Mặc lạnh lùng trả lời, lại không có tâm tình đợi tiếp, không bao lâu liền rời đi.

Thế cục của Vân Không đại lục coi như bắt đầu ổn định, nhưng một động tác của Tần Vương liền tùy tiện đưa tới khủng hoảng thế lực. Ngay cả Bắc Lịch, Duệ Vũ Hoàng Đế cũng mật thiết chú ý tới chuyện này.

Chẳng qua, Duệ Vũ Hoàng Đế cũng không tìm Bộ Binh tới bàn, ngược lại, tìm sư phụ của Quân Diệc Tà, Bạch Thanh Ngạn.

Thân là chi chủ một cường quốc có binh lực đứng đầu Vân Không đại lục, dù cho Duệ Vũ Hoàng Đế không ra chiến trường, cũng thường xuyên mặc khôi giáp, tuổi gần năm mươi lại không có chút hơi thở già yếu nào, một thân anh vũ ngang ngược, hổ hổ sinh uy, ánh mắt xơ xác tiêu điều, thật giống như một Thiên Tướng!

Bạch Thanh Ngạn mặc một thân trường bào màu xám đơn giản, ở trước mặt Duệ Vũ Hoàng Đế thật giống như Nhàn Vân Dã Hạc. Nhưng phần thanh thản này đã vượt trên khí tràng của Duệ Vũ Hoàng Đế, phía sau phần thanh thản này là thâm tàng bất lộ, làm cho người khác sợ hãi.

"Thiên Ninh Tần Vương, đúng là một đại họa!" Duệ Vũ Hoàng Đế đã không chỉ một lần đánh giá Long Phi Dạ như vậy.

Nhiều năm qua, Tây Chu và Thiên Ninh cùng nhau liên thủ, ngăn trở Thiết Kỵ của Bắc Lịch xuôi Nam. Như hôm nay, Ninh Bắc cùng Thiên Nam, đều là địa phận của Thiên Ninh nội đấu phức tạp, cũng là quan hệ phức tạp với Tây Chu, Duệ Vũ Hoàng Đế đang chờ thời cơ, xua binh Nam Hạ.

Tình thế tốt đẹp như vậy, hắn không cho phép Long Phi Dạ phát sinh diễn biến mới, lại thêm chuyện xảy ra.

"Hoạ là do hắn, hoạ từ nam nhân cuối cùng cũng không đánh lại hoạ hồng nhan. Hoàng thượng cứ chờ để xem trò hay là được." Bạch Thanh Ngạn cười nói.

Duệ Vũ Hoàng Đế cũng không phải là người ở cấp độ máu chưa ráo đầu như tiểu tử Long Thiên Mặc, hắn cười to, "Hoạ hồng nhan? Có ý tứ! Có ý tứ! Trẫm chờ!"

Về phần lời của Bạch Thanh Ngạn, hắn đang ám chỉ hoạ hồng nhan họa là cái gì, cũng sợ chỉ có hai người bọn họ hiểu được.

Lúc Quân Diệc Tà đi vào sau đó, hai người liền ăn ý, không thảo luận tiếp.

Các phe phái đang chờ, nhìn xem thời điểm Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đi Tây Chu.

Lúc này, Hàn Vân Tịch bọn họ đúng là trên đường đi Tây Chu. Vốn dĩ có thể trực tiếp đi đường lớn, nhưng bởi vì Đường Ly, nên bọn họ quẹo vào đường mòn.

Như Di cùng Đường Tử Tấn bị Đường Ly làm giả hành tung, lừa gạt mấy lần thì rốt cuộc đã hoài nghi đến Long Phi Dạ bên này.

Long Phi Dạ bên này là địa phương nguy hiểm nhất, bọn họ vẫn thật sự không nghĩ tới Đường Ly sẽ dám đi theo Long Phi Dạ.

Nhưng gần thì biết rõ, trước khi Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đến Tây Chu, bọn họ không tìm người, ngược lại thế lực nhà vị hôn thê của Đường Ly bên kia đã tới tìm bọn họ.

Lần này đi tới Tây Chu, không muốn sẽ phát sinh nhiều rắc rối, bọn họ chỉ có thể tránh.

"Này, rốt cuộc, vị hôn thê của ngươi có lai lịch gì nhỉ?" Hàn Vân Tịch tò mò hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Net